Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangNghĩ thôi cũng biết, Trịnh Châu ngẩng đầu từ trong đống đậu phộng lên nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng mồm mấp máy nhưng chẳng nói gì.
Chỉ trong một thời gian ngắn, chỗ lạc này đã được mấy người lựa ra và ăn hết.
Mỗi người được chia khoảng 10, 20 củ, mặc dù căn bản ăn chưa no nhưng cũng biết lúc nào nên dừng lại.
Vứt những cây giống lạc đã gái hết củ vào trong mương đốt lửa, đến khi tất cả đã được phi tang, Thẩm Thiệu Khanh mới nói: “dập lửa xong chúng ta đi thôi.
”“Việc này để tôi!” Trịnh Châu đang đứng trên bờ mương, anh ta không nói một lời nào liền bắt đầu tháo thắt lưng ra…“!!!” Đồng Nhan bị hành động của anh ta doạ cho phát khiếp, không nghĩ ngợi nhiều lập tức che mắt lại, tức giận nói: “Cậu bị biến thái à? Cởi quần ra làm gì vậy!”Những người khác: “! ”Trịnh Châu bị giọng nói tức giận của cô dọa cho sợ run người, suýt nữa thì khiến hệ tiết niệu xảy ra sự cố, nhưng tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại được, chưa đến 2 giây sau, Đồng Nhan vẫn nghe thấy tiếng nước chảy “ồ ồ”! Thẩm Thiệu Khanh đứng ở bên cạnh thấy cô che mặt, tai đỏ bừng, không kìm nổi mà nhướng mày hỏi: “Sao mặt cậu đỏ thế?”“! ” Đúng vậy, hành vi của cô bây giờ ở trong mặt người khác quá khác thường, hình như có chút quá rồi…Xử lý thế nào đây? Não nhỏ của Đồng Nhan bắt đầu phải hoạt động với tốc độ cao, nếu như giải quyết không xong sẽ bị người khác nghi ngờ.
Dần lấy lại sự bình tĩnh, nghe thấy tiếng thắt đai quần, trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng.
Cô buông thõng tay xuống, nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là những thanh niên tri thức có văn hóa, nên biết những tiêu chuẩn đạo đức và lễ nghĩa ứng xử, sau cậu ấy có thể phóng uế bừa bãi như vậy được? Làm như vậy có khác nào một con cún đâu?“Phụt…”