Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang“Con đừng có mà mơ!” Tiêu Thúy Anh bị lời nói của cô dọa cho giật cả mình, lúc này mới nghĩ tới mục đích mà Điều Tiểu Hoa đến tìm bà nói chuyện.
“Tên Đồng Đại Bảo kia là một kẻ vô tích sự! Sánh được với em gái con thôi, con thì không thể sánh được!”Con gái lớn của bà xinh đẹp như thế này, kiểu gì cũng phải gả cho một công chức nhà nước!Đồng Đại Bảo muốn yêu con gái lớn của bà, vậy thì giống như là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Nằm mơ giữa ban ngày!Lúc này, Tiêu Thúy Anh tưởng tượng ra rất nhiều thứ, trong lòng bà tin chắc rằng là tên Đồng Đại Bảo kia đã thả thính Điều Tiểu Hoa.
“Bây giờ mẹ sẽ đi tìm cậu ta để tính sổ! Dám lén lút có ý với con, đừng có mà mơ!”Nói xong thì muốn lao ra khỏi nhà, Điều Tiểu Hoa thấy vậy lập tức ngăn lại: "mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con chỉ là lấy ví dụ thôi mà! Con và thanh niên tri thức Đồng không hề thân nhau!”Nếu như cô ta thật sự để mẹ mình ra ngoài gây chuyện thì người mất mặt chính là Điền Tiểu Hoa.
“Con đừng có mà lừa mẹ! Tên đó lấy em gái con mẹ còn cảm thấy cậu ta trèo cao rồi, lại còn muốn lấy con á, không có cửa!” Tiêu Thúy Anh gân cổ lên, bởi vì tức giận mà mặt đỏ bừng, lửa giận trong đôi mắt chảy xệ giống như là dung nham phun trào, trông rất đáng sợ.
“Con thật sự không lừa mẹ! Con có thể thề với trời!”“Hai người đang làm cái gì vậy, ồn ào từ tận bên ngoài cũng nghe thấy kia kìa!” Điền Đại Mãn trở về từ bên ngoài vừa bước vào nhà đã thấy hai người đứng trước cửa lôi kéo nhau.
Chắc là bị đánh đến khiếp sợ rồi, chỉ cần Điều Đại Mãn trừng mắt thôi là Tiêu Thúy Anh theo phản xạ có điều kiện lập tức cảm thấy sợ hãi.
Vốn dĩ vẫn đang nổi cơn tam bành lập tức trùng xuống: