Trong buổi họp thường niên ở công ty may mắn được ngồi chung bàn với nam thần, Diệp Bảo Châu có hơi hào hứng, sau khi uống thêm hai chén rượu đã cảm thấy đầu óc có hơi váng mắt hoa, tính về phòng nghỉ định nghỉ ngơi một lúc, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng choáng, không chỉ váng đầu mà ngay cả cơ thể mình cũng hơi liêu xiêu, lảo đảo, giống như đang ngồi trong đám mây vậy.
Tửu lượng của cô xưa nay không tồi, nhưng lần này chỉ mới vài chén rượu đã say như vậy rồi, thế này rất không đúng, điều càng không đúng hơn là trên người cô nóng như lửa thiêu, còn bị đẩy tới đẩy lui, sau đó có một loại cảm giác giống như kiến cắn truyền khắp tứ chi xương cốt.
Trong lòng Diệp Bảo Châu sợ hãi, cố gắng mở hai mí mắt nặng nề của mình ra, nhìn cảnh tượng mơ hồ trước mắt.
Phòng nghỉ trở nên nhỏ bé hơn, ánh đèn cũng mập mờ, đồ gia dụng đều biến thành cũ kỹ khó tả, hơn nữa hình như còn có một người đàn ông đang ấn cô lên ghế, làm chuyện không thể miêu tả được với cô, mà cô lại khoát tay lên ngực anh, cũng rất không an phận.
Cô kinh hãi, lập tức trừng to mắt, hơi đẩy người đàn ông ra, muốn nhìn rõ người trước mặt.
Mày rậm mắt hẹp dài, sống mũi rất cao, dưới mắt trái có một nốt ruồi, ngoại trừ làn da không trắng như nam thần ra, nhưng đường nét ngũ quan lại giống y như đúc với nam thần.
Không đúng, người đàn ông này rõ ràng là nam thần của cô, bởi vì ánh đèn mờ tối cho nên mặt trông có vẻ hơi đen mà thôi.
Tình huống gì đây, nam thần đang hôn cô sao?Nhất định là do cô ban ngày nghĩ ngợi nhiều cho nên mới nằm mơ rồi? Sao nam thần lại có khả năng hôn cô và làm loại chuyện này với cô chứ, hơn nữa còn ở trong phòng nghỉ…Đúng, chắc chắn là nằm mơ rồi.
Ha ha ha, nếu đây chỉ là một giấc mơ vậy cứ để báo táp mưa sa tới mạnh mẽ hơn một chút đi!Diệp Bảo Châu vốn là một người rất tích cực chủ động, nghĩ như vậy xong, cô mượn men rượu sức lớn, lập tức kéo người đàn ông qua sau đó đảo khách làm chủ ấn lên trên ghế.
Người đàn ông cũng đỏ bừng mặt, bộ dáng vừa từ chối vừa nghênh đón, như thể quá ngại ngùng kêu không muốn không muốn, cô vừa