Quả thật, anh cũng cảm thấy mình có hơi không đúng, mới đầu đúng thật là Diệp Bảo Châu bá vương ngạnh thượng cung, nhưng sau đó anh cũng có hơi không khống chế được mà bắt nạt cô, có cảm giác hình như anh cũng bị người hạ thuốc vậy.
Đang nghĩ anh lại nghe thấy cô nói: “Nhưng vừa rồi tôi quả thật đã làm vài chuyện không hay với anh, chuyện này coi như tôi có lỗi với anh, xin lỗi.
”Lục Thiệu Huy nhìn áo trên bị cô kéo đứt cúc, cơn buồn bực trong lòng lại dâng lên: “Một câu xin lỗi là xong sao?”Diệp Bảo Châu nghe vậy cũng sững sờ, không phải người này định đi tố cáo cô đấy chứ?Vậy cũng không được!Cô rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Một câu xin lỗi quả thật nhẹ nhàng, anh muốn đánh tôi chửi tôi tôi xin nhận hết, nhưng vừa rồi anh cũng đã hôn tôi sờ tôi, cũng không có khả năng tính là lỗi của một mình tôi được.
”Lục Thiệu Huy nghe vậy gương mặt nóng lên: “Cô muốn tôi chịu trách nhiệm?”Diệp Bảo Châu nhìn gương mặt cũng không biết có phải vì nổi giận mà đỏ lên đó của anh, vội đáp: “Cái này không cần đâu.
Lần này coi như lỗi của tôi, không cần anh chịu trách nhiệm, nếu như anh trách tôi tôi cũng chịu, còn nếu như anh không trách tôi vậy chuyện này chúng ta coi như chưa từng xảy ra, sau này đường ai người nấy đi, tôi cảm ơn anh nhiều!”Tuy rằng kiếp trước cô có vài bạn trai nhưng tuổi hơn ba mươi vẫn chưa dự định kết hôn, bây giờ hiển nhiên cũng không có loại suy nghĩ đụng một cái cứ nhất định bắt người khác phải chịu trách nhiệm, hơn nữa trong sách, gia cảnh của Lục Thiệu Huy rất tốt, cha là bác sĩ, mẹ ruột công tác ở bưu chính, nhà ở trong đại viện đơn vị, so với nguyên chủ mà nói là môn không đăng hộ không đối, nghĩ đến quyển sách đó miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ cuộc sống sau khi kết hôn hai người không phải đang cãi nhau thì chính là ở trên đường cãi nhau, cho nên cô cũng không dám nhận loại chịu trách nhiệm này.
Lục Thiệu Huy sửng sốt mất vài giây, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ khó tin, xảy ra chuyện như vậy mà cô lại không kêu mình chịu trách nhiệm? Đây là kiểu phụ nữ gì vậy?Nhìn thấy anh sững