“Không sao đâu thím.
” Diệp Bảo Châu vừa cười vừa nhận quýt, liếc mắt nhìn đồ trên bàn, ngoại trừ thịt và mì gì đó, vậy mà còn có mấy chai rượu và hai cây thuốc!Cô vừa nghĩ đến suy nghĩ muốn gả mình cho Tôn Đại Minh của ông ta trước đó là đã không muốn cho ông ta hưởng thụ mấy thứ rượu và thuốc lá này rồi, cô vội bảo: “Thím ơi, thuốc lá với rượu nhiều quá, vẫn nên để lại một ít cho chú Lục đi ạ.
”Cao Hồng Anh nở nụ cười: “Chú cháu không đụng vào mấy thứ này đâu, để ở chỗ bọn thím sau này cũng chỉ mang đi tặng người.
”Trước đó Lục Thiệu Huy đã nói với Cao Hồng Anh về cha của Diệp Bảo Châu, nghe nói là một người rất không dễ ở chung, đòi sính lễ của Diệp Bảo Châu ít cũng không phải ý ban đầu của Diệp Phong Thu, cho nên bà ấy đã bàn bạc với Lục Thiệu Huy, không muốn nói chuyện không thoải mái, mấy thứ gạo, mì, thuốc lá và rượu gì đó cần thiết mang đi cầu hôn cũng không thể quá ít, bằng không nhà họ Lục cũng sẽ bị người đàm tiếu.
Về phần sau này kết hôn nếu Diệp Phong Thu còn làm loạn nữa, vậy cứ cố hết sức bớt qua lại là được.
Diệp Bảo Châu còn định nói nhưng Lục Thiệu Huy ngăn cô lại: “Không nói nữa, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta nên xuất phát thôi, tránh cho cha cô lại vội.
”Cao Hồng Anh thấy bộ dáng như con khỉ sốt ruột của con trai mình, trong lòng lại khẽ cười.
Trước đây vì chuyện kết hôn của anh mà bà ấy đã không ít lần lo lắng, ngược lại anh thì hay rồi, luôn nói cái gì mà một lòng lấy công việc làm trọng, không có lòng nữ nhi tình trưởng để đuổi bà ấy đi, bây giờ gặp được cô gái xinh đẹp, ngay cả mười lăm phút cũng không muốn lãng phí, cứ tiếp tục thế này, phỏng chừng bà ấy rất nhanh có thể bế được cháu rồi.
Vì thế ba người xách đồ rồi đi tìm bà mai, bà mai mà Cao Hồng Anh mời để mái tóc ngắn chạm tai, mặc áo sơ mi và quần đen, thoạt nhìn có khí chất của người đọc sách, Diệp Bảo Châu cảm thấy không quá giống kiểu bà mai mà cô biết đó.
Rất nhanh, Cao Hồng Anh đã giới thiệu với cô: “Đây là chủ tịch Liên đoàn phụ nữ thành phố - Dương Cầm, cũng quen biết thím rất nhiều năm rồi, có bà ấy ở đây, đảm bảo tối nay chúng ta có thể cầu hôn thành công.
”Diệp Bảo Châu nhìn bà, hơi gật đầu, lên tiếng: “Chào chủ nhiệm Dương.
”Dương Cầm cười ha ha nhìn Diệp Bảo Châu, thầm nghĩ,