Trong lúc nhất thời mọi người đều thảo luận, ngoại trừ người chúc mừng cô ra thì còn có người hỏi cô đã “quyến rũ” Lục Thiệu Huy thế nào.
Đương nhiên Diệp Bảo Châu sẽ không nói hai người bọn họ vì sau khi làm cái này cái kia mới ở bên nhau mà chỉ nói chêm vào chọc cười cho qua chuyện, sau đó lần lượt nhận lời chúc mừng của mọi người đối với mình.
Tất nhiên, người ngạc nhiên nhất chính là Phương Mỹ Kỳ và Tống Minh Trân.
Tôi hôm hội ái hữu đó, Phương Mỹ Kỳ đụng phải Lục Thiệu Huy trong phòng trà nước, vốn còn muốn cố tình quyến rũ anh, nhưng vậy mà anh lại thờ ơ với mình, hơn nữa còn giúp Diệp Bảo Châu nói chuyện, khi ấy cô ta vẫn không tài nào hiểu được tại sao Lục Thiệu Huy lại bao che cho Diệp Bảo Châu, nhưng bây giờ thì cô ta đã hiểu rồi.
Lục Thiệu Huy thật đúng là mù mắt rồi, sao lại lấy một ả đàn bà chanh chua như Diệp Bảo Châu về làm vợ chứ? Lẽ nào anh cũng chỉ là một tên nông cạn coi trọng gương mặt như vậy thôi sao?Tuy rằng cô ta không đẹp bằng Diệp Bảo Châu, nhưng lớn lên cũng không tồi, cô ta cũng không giống như Diệp Bảo Châu, ở trong mắt người khác chính là rất lười biếng, chua ngoa đanh đá, quấn riết người không buông, dựa vào cái gì người đàn ông đó không nhìn trúng cô ta?Phương Mỹ Kỳ càng nghĩ trong lòng càng bất mãn, cô ta nghiêng đầu nhìn Tống Minh Trân: “Cô nói xem có phải Diệp Bảo Châu đã sử dụng âm mưu quỷ kế gì không, bằng không làm sao Lục Thiệu Huy lại nhìn trúng cô ta?”Bây giờ Tống Minh Trân vô cùng khẳng định thuốc kích dụ.c tối hôm đó đã sinh ra tác dụng đối với Diệp Bảo Châu, hơn nữa bọn họ chắc chắn cũng đã từng phát sinh loại quan hệ kia, bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không kết hôn, có trách cũng chỉ có thể trách tối hôm đó cô ả quá chậm, không bắt được hiện trường khi ấy của hai người bọn họ, kết quả bị Diệp Bảo Châu vả cho một cái còn bị hủy hoại danh tiếng.
Gần đây ánh mắt mọi người nhìn cô ta luôn rất kỳ quái, người trước đây thường xuyên nịnh bợ cô ta hình như cũng không còn nịnh bợ nữa, người đã từng ôm hoa tươi và nghe tiếng vỗ tay đối mặt với sự hiu quạnh sau khi kịch hết người tan này luôn vô cùng không quen, Tống Minh Trân thấy rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ả dâng lên hận ý: “Không biết nữa, tôi vẫn