Nói xong từ phía bên phải người hắn vòng qua đi.
Vương Hồng Bân vừa nghe, sắc mặt lập tức có chút khó coi, thấy cô phải đi liền nắm lấy cánh tay cô, kêu lên một câu: “Tô Yên!”Kêu xong sau lại cảm thấy do dự, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt củaTô Yên , kéo kéo khóe miệng, nỗ lực làm cho biểu tình trên mặt mình ôn hòahết mức có thể, sau đó dùng ngữ khí tương đối bình thản nói: “Em đây là giận à? Anh biết hai ngày trước anh làm không tốt khiến em giận cũng phải, nhưng anh không phải vì quá sốt ruột sao, em cùng anh cãi nhau liền cãi nhau, làm gì lấy an toàn của chính mình nói giỡn, buổi tối ở bên ngoài đó có biết lúc ấy anh có bao nhiêu lo lắng không? Những lời khó nghe đó, em nghe một chút liền thôi, đừng tin thật, tức giận lên anh sẽ đau lòng.
”“Tô Yên, chúng ta ở bên nhau cũng không tính ngắn, anh là dạng người gì, trong lòng em chẳng lẽ còn không rõ? Như thế nào lại không để ý đến anh.
”Nói xong lời cuối cùng, còn dùng một loại ánh mắt thâm tình nhìn cô.
“……”Tô Yên trợn mắt há hốc mồm khi nghe những lời này,cô xoay đầu lại nghiêm túc đánh giá Vương Hồng Bân, đột nhiên lý giải rõ vì sao lại bị hắn ta ăn gần hết, bộ dáng như bị người ta hiểu lầm của hắn như là thật, cô gái chỉ cần hơi chút đơn thuần đều sẽ bị hù dọa, giống như nguyên chủ.
Nhưng Tô Yên cũng không có ngốc, tốt xấu cô cũng là người đã trải qua hai mối tình, tuy rằng mỗi mối tình đều chưa duy trì được bao lâu, nhưng trình độ cơ bản thì cũng phải có.
Lười đến cùng hắn diễn kịch, trực tiếp ném văng tay hắn ra, không chút khách khí nói: “Anh là dạng người gì, trong lòng tôi tự hiểu rõ, còn không phải là muốn tiếp tục ăn cơm mềm sao, như thế nào, hai ngày nay không ăn được nên sốt ruột? Vương Hồng Bân, bây giờ tôi cần cùng anh nói rõ ràng, tôi vẫn luôn đem anh coi là bạn tốt, trước kia thấy hoàn cảnh anh không tốt, cho nên mới có lòng tốt giúp anh vài lần, nào biết anh lại vong ân phụ nghĩa*, thậm chí còn hiểu lầm là tôi thích anh, dựa vào lòng tốt của tôi mà làm khó dễ , chuyện này không phải là người có thể làm ra được.
”*:Kẻ bạc bẽo, quên ơn người đã cưu mang, giúp đỡ mình.
Lời chê trách người đã mang ơn rồi tỏ ra bội bạc với người ấy.
Nghiêm trang bịa chuyện, dù sao