Sau phút đầu hơi sửng sốt, Tô Yên cũng không nói gì, trực tiếp nhận lấy thuốc mỡ trong tay hắn nhét vào túi.
Thấy hắn còn chưa đi, kỳ quái nhìn hắn một cái, “Còn có việc gì không?”Lâu Tư Bạch hơi cau mày, trên mặt có vài phần do dự, cuối cùng cùng vẫn thấp giọng nói, “Trần Hướng Đông là đội trưởng, có đôi khi! Cô chú ý một chút.
”Nói xong nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.
Kỳ thật hắn cũng không biết tại sao mình lại nói những lời này, thật không giống với tác phong thường ngày của hắn, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình nên nhắc nhở một câu, Tô Yên quá thích thể hiện, có thể bản thân cô không thấy gì nhưng nhiều lần quá cũng không tốt, nhất là khi cô đã tách ra ở riêng, không có gia đình chống lưng.
Tô Yên nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa, đứng cả nửa ngày* vẫn không hiểu hắn rốt cuộc có ý gì, Trần Hướng Đông là đội trưởng, thì tại sao cô lại phải chú ý một chút, còn nữa, chú ý là chú ý cái gì??? Nghĩ mãi cô mới hiểu ra một chút, cô sinh ra và lớn lên ở tương lai cách đây vài thập niên, từ nhỏ cha mẹ đã để cô biểu đạt ý kiến của mình, ở trường học, các thầy cô cũng cổ vũ học sinh tích cực chủ động, bởi vì có như vậy thì những đứa trẻ sau này ra xã hội mới có nhiều cơ hội, sống chung hòa thuận, thoải mái với mọi người, dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh.
*Ý nói đứng ngẩn ra một lúc vì không hiểu chuyện gì xảy raMà cô cũng thực sự đã làm như vậy, trước kia lúc đi học, tuy rằng thành tích không phải tốt nhất, nhưng cô chắc chắn là người sôi nổi nhất, bạn bè cũng có nhiều vì có nhiều sở thích, gặp ai cũng kết bạn được, có cơ hội cố gắng thể hiện bản thân, cho dù đoạt mất hào quang của người khác cô cũng không quan tâm, tất cả đều phải dựa vào thực lực.
Hơn nữa Trần Hướng Đông nhìn rất phúc hậu nên cô càng không để ý đến vấn đề này.
Nghĩ kỹ lại, trong lòng Tô Yên có chút buồn bực, nhưng buồn bực qua đi lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô thật sự không ngờ Lâu Tư Bạch sẽ nói với cô những chuyện này, thế này là lo lắng