Tốt đi, thật sự không biết nói gì cho phải với cái lý do này, cũng chỉ có Tô Yên mới dám nói như vậy.
Sau khi Tô Yên nói xong, liền không có ai lên tiếng, tất cả đều ngẩn người suy nghĩ chuyện của bản thân, trong lòng nói không ghen tị thì đều là nói dối.
Kỳ thật Tô Yên cũng rất lo lắng, nhưng cô không dám nói cho bất kì ai, yên lặng cúi đầu đi về phía trước, trong lòng nghĩ con đường trong tương lai, đầu tiên chính là không thể lại lười biếng, chăm chỉ làm việc mua lương thực, chí ít sau này mua lương thực không thể dùng phiếu gạo mua.
Bởi vậy, cô còn phải nghĩ ra một cái lý do, một cái lý do cho sự siêng năng đột ngột của mình……Nghĩ đến đây, Tô Yên trong lòng phiền muộn không thôi, cũng không phải do cô ham hư vinh, mà là vì lo lắng để người khác biết nhà cô xảy ra chuyện, chỉ sợ có một số người không muốn cho cô quay lại bên trong tập thể, hoặc là khi trở lại bên trong tập thể sẽ bị đối xử lạnh lùng.
Trong lòng cảm thấy đầy phiền muộn, Tô Yên vô tình dẫm vào chân người trước mặt, cơ thể người con đàn ông hơi ngừng lại, đầu Tô Yên đâm vào sau lưng người đó.
Người đàn ông trông có vẻ gầy, nhưng cơ thể lại rất rắn chắc, mũi Tô Yên đau nhức, che lại mũi ngẩng đầu nhìn lên, trực tiếp đối mặt với người đàn ông quay đầu lại, một người cúi đầu, một người ngước mắt, khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức Tô Yên có thể thấy rõ lông mi của người đó, vừa dài vừa cong, dày như một cây quạt nhỏ.
Đôi mắt của Lâu Tư Bạch rất đẹp, lúc trước Tô Yên đã để ý, là loại mắt phượng cổ điển, chúng có hình dạng tuyệt đẹp, dài nhưng không quyến rũ, bởi vì màu con ngươi hơi tối, làm cho khí chất của anh ta có chút lạnh lùng, giống như những cành cây bị phủ đầy tuyết mùa đông.
Tô Yên nhìn thấy lông mi anh giật giật, dường như đang phản ứng lại cái gì đó, nhanh chóng lùi về sau một bước, cúi đầu nhìn, liền phát hiện gót giày anh bị cô dẫm rớt, anh mang một đôi giày vải màu đen với những cạnh gồ ghề, Tô Yên có hơi ấn tượng với đôi giày này, thường xuyên nhìn thấy anh mang đôi giày này ra ngoài, lúc trở về thường dùng tay mang theo.
Tựa hồ sợ anh hiểu lầm cái gì, Tô Yên vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy.
”?