Hôm nay Tô Yên đến đây là để kiếm công điểm, cho nên cũng không dám lười biếng, trước khi đến sớm, cô đã cho mình đổ đầy một bình nước lớn, dùng chính là bình thủy tinh dùng để ăn lê đóng hộp trước đó, một bình rất lớn, cô có thể uống một buổi sáng, trong tất cả thanh niên trí thức ngoại trừ Vương Hồng Bân thì cô là người duy nhất có, cái bình kia của Vương Hồng Bân cũng là do cô mua.
Trên người cũng mặc thật dày, chưa kể còn đội mũ rơm vì sợ bị phơi đen, trên cổ còn quấn khăn lông ướt, trên người mặc quần dài và áo tay dài.
Cô thà chết vì nóng còn hơn bị phơi đen.
Đội trưởng Thái đã chia cho Tô Yên hai cánh đồng bắp rất dài, trước khi thay đổi, nếu làm không xong thì Tô Yên sẽ nghỉ việc, trực tiếp trốn sang một bên bí mật nghỉ ngơi, lúc này cô không có can đảm như vậy.
Chỉ cần tưởng tượng đến tình huống được viết trong bức thư của cha Tô, trong lòng cô cảm thấy hơi trống rỗng, đặc biệt là vì trên người cô không có nhiều tiền, tốt nhất là nên để dành những thứ đó để dự phòng.
Nghĩ như vậy, Tô Yên chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì.
Nhưng kiên trì cũng chẳng ích gì, đôi mắt lấm tấm mồ hôi không thể nhìn rõ, qua một lúc, thắt lưng cũng bị đau không thể đứng thẳng lên được, lòng bàn tay đau rát vì bị cuốc cọ xát, cảm giác da đều phải bị xé toạc.
Cô không biết là do cơ thể quá yếu, hay là do cô quá lười biếng, dù sao từ nhỏ đến giờ cô chưa từng làm một công việc cực nhọc như vậy.
Tô Yên thở hổn hển, tay chống cái cuốc nhìn về phía sau, sau đó quay đầu lại nhìn phía trước xem còn bao nhiêu mảnh chưa làm tới, trong lòng nhất thời tuyệt vọng.
Một ngày như vậy, đừng nói là hai năm, cô cảm thấy mình còn không trụ được hai tuần.
Quả thực thật là đáng sợ.
Mặc kệ nói như thế nào, Tô Yên vẫn là giơ tay lau mồ hôi, vẻ mặt chua xót tiếp tục làm việc.
Dì Chu cũng đang làm việc bên cạnh nhìn thấy Tô Yên hôm nay không lười biếng, liền cảm thấy kỳ quái, bà đã dọn được một mảnh đất rồi, đây là mảnh đất thứ hai, hiện tại đã đuổi kịp Tô Yên, tò mò hỏi một tiếng: “ Thanh