Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ta vừa hét lên như vậy, mấy người đàn ông đang ngồi hóng mát tán gẫu chuyện trên trời dưới biển ở dưới gốc cây hòe lớn đều kinh ngạc nhìn sang. Hôm nay Khương Lâm vừa dẫn bọn trẻ rời đi, trong thôn đã có người đồn thổi là thanh niên tri thức Khương đi bán con trai để xoay tiền chạy quan hệ trở về thành phố, không ai biết ngọn nguồn tin tức này từ đâu ra, dù sao cũng là nghe nói vậy.
Nghe thấy vậy, Trình Đại Bảo đang đi ở phía trước lập tức đứng yên lại, bé tức giận quay sang trợn mắt nhìn Lưu Hồng Hoa. Mẹ bé có thể nói bán các bé, nhưng người khác không được nói vậy!
Khương Lâm lập tức thúc giục bé: “Về nhà thôi."
Trình Tiểu Bảo ở trong vòng tay cô non nớt nói: "Mẹ, bác gái nói lung tung, con không nghe!"
Bé đưa tay nhỏ lên lau mồ hôi cho Khương Lâm, động tác vừa nhẹ nhàng lại lưu luyến.
Đối diện với đôi mắt to lanh lợi của bé, Khương Lâm thầm có cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác hạnh phúc khi được người quan tâm chăm sóc.
Bên kia, Lưu Hồng Hoa vẫn tiếp tục nói mát.
Trình Đại Bảo lại không dễ nói chuyện như Tiểu Bảo, bé xoay người chạy về phía Lưu Hồng Hoa chạy tới, nắm một nắm đất ném về phía cối xay đang xay, mắng: “Bà già thối, ăn nói bậy bạ, không ai muốn!"
"Mẹ kiếp! Tao X con mẹ mày, tiểu bại hoại, còn nhỏ mà đã có nhưng hành động thiếu đạo đức này!" Lưu Hồng Hoa mặc kệ mấy lời nói xấu bậy bạ kia hoảng sợ bảo vệ lương thực.
May mà đất rắn, ném trúng vào chỗ lương thực vừa xay cũng không sao, chỉ cần nhặt ra là đực, Nhưng dù sao đó cũng là đất, có mảnh vụn lẫn vào trong bao lương thực vừa được xay.
Lưu Hồng Hoa tức giận mắng to: "Mày là cái đồ chó hoang, có mẹ sinh không có mẹ dạy, không thì cha mày chết ở bên ngoài... X mẹ mày, đồ mất dạy!"
Bởi vì cô ta mắng quá khó nghe, Trình Đại Bảo không nhặt cục đất cứng ném vào nữa, bé xới đất lên hất thẳng vào khay nghiền. Khuôn mặt nhỏ của bé sậm lại, môi mím chặt không nói gì, nhưng động tác rất lưu loát.
Lưu Hồng Hoa vừa nhặt đất ra, vừa tức giận cầm chổi muốn đánh bé.
Tuy Trình Đại Bảo còn rất nhỏ, nhưng bé vừa có thể lực tốt lại vừa chạy nhanh, xới đất xong bé chạy quanh cối xay. Lưu Hồng Hoa vừa phải bảo vệ lương thực lại vừa muốn đánh bé, thành ra nhất thời không đuổi kịp bé.
Mấy người đàn ông ngồi hóng mát ở cạnh đấy nhìn xem, có người hét lên: "Chị dâu này, chị đuổi theo một đứa bé làm gì?"
Cũng có người mắng: "Thằng nhóc thối này thiếu đòn, thiếu đòn y như cha nó vậy."
Sau đó người nọ bắt đầu lật
lại nợ cũ: “Thằng nhóc thối Đông Sinh kia trở về thôn năm bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Hình như là Mười một mười hai tuổi thì phải, giống y như con sói con vậy, ai nói nhà nó một câu không tốt, nó sẽ đánh cho người ta gần chết mới thôi."
Đông Sinh là biệt danh của Trình Như Sơn. Hồi trước Trình Như Sơn từng phải đi cải tạo lao động ở nông trường, nơi đó có người tốt kẻ xấu lẫn lộn, không chỉ có phần tử xấu địa chủ phú thương gì đó, còn có cựu sĩ quan của Quốc dân đảng.
Một người trong số đó là đệ tử tục gia của Thiếu lâm tự, Trình Như Sơn đi theo học công phu của đối phương ngay từ khi còn nhỏ.
Hồi mới mười một mười hai tuổi, Trình Như Sơn đã đánh nhau rất giỏi, nghe nói dân quân trẻ tuổi mạnh mẽ xuất chúng cũng không phải là đối thủ của anh, chư nói chi là đám nhóc nghịch ngợm đang tuổi thiếu niên ở trong thôn.
Chỉ cần ai mắng cha mẹ anh là phần tử xấu địa chủ, mắng anh là chó con nhà địa chủ, mặc kệ là người lớn hay là trẻ con, anh đều đánh hết.
Ngay cả khi sau chuyện này có bị bắt đeo bảng gỗ đi ra ngoài đường, bị phê bình trong cuộc họp anh vẫn không thay đổi.
Hơn nữa, lúc gặp lại đối phương cũng càng đánh càng hung. Anh đánh người khác hung, người khác đánh anh cũng không chịu xin tha, dám liều mạng với người ta, cứ thường xuyên lặp đi lặp lại chuyện này, người trong thôn đều không dám chọc vào anh.
Cộng thêm có bí thư chi bộ của đại đội che chở cho anh, dần dần nhà anh là trường hợp đặc biệt của "Giáo dục con cái tốt", không ai dám gọi anh là chó con nhà địa chủ hay gì đó nữa.
Chờ đến khi anh mười bốn tuổi đi theo đội vận chuyển nhà nước chạy vận chuyển từ nam ra bắc từ trên núi xuống biển, có thể tự chịu trách nhiệm nuôi sống gia đình, tự nhiên không còn ai dám coi thường anh nữa.
Ngay cả khi anh không có ở nhà, tiếng tăm của anh vẫn còn đấy.
Nhưng bây giờ Trình Như Hải nói anh không thể về được nữa, những người dân trong thôn có thù cũ với anh sẽ khó tránh khỏi bỏ đá xuống giếng, đặc biệt là những kẻ mơ ước sắc đẹp của mẹ và vợ anh.
Truyện convert hay :
Bộ Đội Đặc Chủng Vương Ở Sơn Thôn