Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Hồng Hoa tức giận đến run lẩy bẩy cả người, ấp úng không thể nói được mạch lạc: “Cô... cô..."
Trình Như Hải vội vàng quát lên: "Chúng tôi không lấy lương thực!"
Con trai lớn Trình Thiết Cương nhà anh ta cũng lập tức hô lên: "Chúng tôi chỉ đập nồi bát gáo chậu, không lấy lương thực."
Đám người truyền tới tiếng cười mỉa, đã đập nồi bát gáo chậu của nhà người ta rồi còn cảm thấy vinh quang?
"Mấy người đã đập nát cả chòi rồi, giờ không còn lương thực, vậy thì ai trộm?" Khương Lâm cười khẩy nói, tuy trong cái chòi rách kia chỉ có mấy cân bột cám, nhưng giờ tôi muốn lừa nhà anh đấy, thì làm sao!
Cô cười nhạt nói: "Các anh không nhận cũng không sao, tôi sẽ đi lên cục cảnh sát huyện tố cáo anh, mời cảnh sát tới phá án!"
Cô cúi người cám ơn các thanh niên tri thức, lau nước mắt “Không tồn tại”: “Cám ơn các bạn học, hôm nay xin cám ơn mọi người đã trượng nghĩa đứng ra giúp đỡ, trước kia đều là tôi không hiểu chuyện, có chỗ nào không đúng xin mọi người thứ lỗi cho tôi."
Cô có ngoại hình xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt ngập nước, lúc này rưng rưng nước mắt càng làm nổi bật lên vẻ quật cường kiên định, lập tức kích thích tinh thần chính nghĩa của mọi người.
Cho dù trước đây bọn họ có chút đụng chạm với cô, lúc này cũng muốn từ bỏ hiềm khích lúc trước giúp đỡ cô, nói thế nào trước kia cô cũng không có làm gì quá đáng với đám thanh niên tri thức bọn họ.
Khương Lâm thấy hầu hết các thanh niên tri thức đều ủng hộ mình, biết chuyện này đã thành công, cô cố ý ném thêm một cây đuốc nữa vào: “Tôi cũng không thể làm khó thư ký và Đại đội trưởng được, tôi sẽ đi lên huyện tố cáo Trình Như Hải!"
Cô làm ra vẻ nhấc chân muốn đi, Trình Đại Bảo chạy bịch bịch tới đi theo cô, Trình Tiểu Bảo cũng chạy tới kéo tay cô.
Trình Phúc Quân dõng dạc nói: "Lưu Hồng Hoa dẫn người đập phá là hành động không tốt, phạt cô trả lại lương thực cho thanh niên trí thức Khương ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ mở cuộc họp phê bình nghiêm khắc!"
Lưu Hồng Hoa nhảy dựng lên như con chó bị giẫm phải đuôi: “Oan uổng quá đi, tôi cướp lương thực của cô ta lúc nào? Tự cô đẩy lương thực lên công xã để đổi phiếu lương, sao giờ lại vu oan cho người khác trộm?"
Diêm Nhuận Chi biết nhà mình không có lương thực, trong chòi chỉ có khoai lang khô với rau khô, nhưng nếu con dâu nói Lưu Hồng Hoa ăn trộm, vậy là Lưu Hồng Hoa trộm.
Bà ấy lau nước mắt làm ra vẻ mong manh yếu đuối nói: “Chúng tôi là gia đình cô nhi quả phụ, không biết tình hình bên ngoài thế nào, cũng sao chịu khổ được. Mùa đông bắt chúng tôi nằm giường đất, trong phòng đó đến
ngụm nước nóng cũng không có. Nửa đêm bọn trẻ thức dậy đòi uống nước, sờ tới cái cốc thì nước cũng đóng băng..."
Diêm Nhuận Chi bị bắt nạt nhiều năm, cũng đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm phong phú từ trong cuộc sống thực tế. Những lúc cần thiết, bọn họ đều phải tỏ vẻ yếu thế, bị sỉ nhục thì phải biết tố cáo, phải tự đấu tranh cho chính mình. Nếu diễn không tốt, không những không tranh thủ được sự cảm thông, còn sẽ bị người chê cười.
Được thực tế mài dũa, theo đó diễn xuất của bà ấy cũng càng ngày càng ổn định.
Nghe thấy những lời này, mọi người xung quanh đặc biệt là các thanh niên tri thức trẻ tuổi đều tỏ vẻ căm phẫn nói: “Trình Như Hải bắt nạt người quá đáng quá, dù có là mẹ kế, người ta cũng không làm gì có lỗi với anh ta cả."
"Vợ anh ta còn là được mẹ kế giúp cưới về!"
Có quần chúng đứng ra giúp đỡ, Lưu Hồng Hoa không muốn nhận tội trộm lương thực cũng phải nhận, ai bảo cô ta bắt nạt người ta đập phá chòi nhà người ta?
Lưu Hồng Hoa cảm thấy oan muốn chết đi được, còn oan hơn cả Đậu Nga khiến tuyết tháng sáu bay. Cô ta thật sự không trộm lương thực của Khương Lâm, giờ cũng chỉ hận không đâm đầu vào tường tự chứng minh trong sạch.
Sắc mặt của Trình Như Hải trở nên âm trầm, hung hăng trợn mắt nhìn Khương Lâm và Diêm Nhuận Chi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, coi như là ngậm bồ hòn làm ngọt vậy."
Khương Lâm: "Anh đừng có tỏ vẻ không phục, từ trước đến nay anh đã bao giờ phải ngậm bồ hòn làm ngọt đâu." Nếu nhà anh không đi đập chòi nhà tôi, có lẽ anh sẽ không bị hố như thế này, giờ chỉ có thể nói là đáng đời nhà anh.
Có mệnh lệnh của bí thư chi bộ và Đại đội trưởng, chủ nhiệm đội trị an dẫn người đi tới nhà Trình Như Hải lấy lương thực, cũng nhanh chóng cân đủ số.
Trình Phúc Quân nói: “Trong đại đội có nồi và bếp, các cô ở lại đây chuẩn bị bữa ăn luôn đi."
Diêm Nhuận Chi cúi người cám ơn anh ta.
Trình Phúc Quân vội tránh ra, trước kia cả cha anh ta và anh ta đều nhận được ân tình của ông nội và bác của Trình Như Sơn.
Truyện convert hay :
Đệ Nhất Chiến Thần