Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Lâm cười mà như không cười nhìn cô ta: “Nếu là người kia thì cậu đừng có con mẹ nó lên tiếng, nếu không tôi sẽ tuyệt giao với cậu đấy."
Mạnh Y Y không vui nói: "Lâm Lâm, chẳng lẽ cậu muốn ở lại đây sống qua ngày?"
Khương Lâm nhướn mày, tay cầm liềm, dửng dưng nói: "Đúng vậy, tôi cũng không thể bỏ mặc con mình được."
Bà đây không có nơi nào để đi cả! Chẳng lẽ lại đi làm tiểu tam cho thằng khốn Biện Hải Đào kia? Vậy thà chặt anh ta ra còn hơn!
Trong nhà ở nông thôn không đủ ánh sáng, Khương Lâm lại đứng ở trong góc tối phía sau cửa nhà chính, Mạnh Y Y không nhìn thấy rõ biểu tình của cô, chỉ nhìn thấy được đôi mắt đen láy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Mạnh Y Y nở nụ cười đầy ẩn ý nói: “Lâm Lâm, đừng nói là cậu không nỡ rời xa Trình Như Sơn đấy nhé."
Khương Lâm: "Trình Như Sơn? Anh ta nhìn thế nào tôi còn không nhớ, tại sao lại không nỡ rời xa anh ta?"
Mạnh Y Y nhất thời có rất nhiều nghi hoặc, cô ta vẫn đang thử thăm dò Khương Lâm, nghi ngờ không biết liệu cô có giống mình không, nhưng giờ nhìn lại, chẳng lẽ là bị đập đầu đến hỏng rồi?
Chạng vạng tối hôm qua, cô đi tìm đại phu chân đất trong thôn hỏi thăm. Đại phu chân đất trong thôn cũng chỉ được đi tập huấn vài lần, thấy bệnh nhân đau đầu lên cơn sốt thì kê thuốc Analgin, oxytetracycline hay những loại thuốc tương tự khác, chứ còn bệnh nặng là không biết khám. Nhưng dù vậy vẫn không kiềm chế được bản tính khoe khoang của anh ta. Anh ta cho biết, đầu là cơ quan rất cứng và dễ vỡ, đặc biệt là phần sau đầu và thái dương, có khi chỉ cần một lực tác động nhỏ cũng có thể giết chết một người. Thay đổi tính cách? Tất nhiên là có thể! Một người có thể thay đổi tính cách rất lớn sau khi bị kích thích, chưa kể đến việc bị va đập vào đầu, hay mất trí nhớ.
Cô ta nghĩ có lẽ lúc trước Khương Lâm bị Biện Hải Đào kích thích dẫn đến tính cách thay đổi lớn, giờ bị đập đầu nên tính cách lại trở về như trước.
Nhưng trong lòng cô ta không thoải mái, bởi vì sau khi Khương Lâm bị Biện Hải Đào phản bội và đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, quan hệ giữa cô và cô ta trở nên tốt hơn, trong khi hiện tại có vẻ xa cách với mình.
"Lâm Lâm, cậu thật lòng đối xử tốt với bọn trẻ được sao?" Mạnh Y Y thử thăm dò.
Khương Lâm mất kiên nhẫn nói: "Chẳng lẽ còn là giả? Bọn nó không phải là con trai tôi à? Nếu tôi bỏ lại bọn trẻ, tôi có còn xứng là mẹ ruột không, sau này bọn trẻ sẽ bị đám trẻ con bát đản trong thôn bắt nạt mắng là kẻ không cha cha không mẹ suốt ngày. Vậy chẳng phải là ngày ngày đều
sẽ đi đánh nhau? Trẻ con không đi học cũng không cha mẹ cắc chắn sẽ nổi loạn, chẳng may đi nhầm con đường tà đạo, đánh nhau ẩu đả, ăn nhậu cờ bạc gái gú, dùng ma túy, không hại người thì cũng là hại minh. Nuôi con mà không dạy dỗ, để con mình đi hại người, cậu xem tội này có tính lên đầu cha mẹ không? Đến lúc đó, tôi sẽ là kẻ đầu sỏ! Biện Hải Đào là cái thá gì?"
Mạnh Y Y bị cô chặn họng đến trợn mắt há mồm, nhất thời không nói ra được câu gì. Nhưng cô ta có thể chắc chắn rằng Khương Lâm không lưu luyến Trình Như Sơn, mà thật sự có trách nhiệm với bọn trẻ. Thế này là lạc đường biết quay đầu lại sao?
Cô ta thầm cười khẩy trong lòng: Bọn trẻ không có cô thì còn có cha, cô bớt dính lấy bọn nó, có khi bọn nó càng sống tốt hơn đấy.
Khương Lâm lại nói: "Nếu cậu vẫn còn liên lạc với Biện Hải Đào, vậy lần tới gặp anh ta, nhờ cậu chuyển lời đến anh ta giúp tôi."
Mạnh Y Y vô thức hỏi: "Nhắn anh ta cái gì?"
Khương Lâm cười lạnh nói: "Bảo anh ta đi chết đi!"
Nếu gặp lại anh ta, cô sẽ đánh cho anh ta vỡ đầu đấy! Sẽ không nương tay đâu!
Mạnh Y Y cảm thấy lạnh cả người, không khỏi lui về phía sau hai bước, cũng may Khương Lâm không phải là người sống lại, chỉ có mình là người được số phận quan tâm.
Mạnh Y Y cảm thấy rất thần kỳ, nửa tháng trước cô ta dầm mưa lên cơn sốt cao, lúc tỉnh dậy cô ta có được ký ức của đời trước. Nói chính xác ra là, ký ức thời trung niên sống không hạnh phúc lại không cam lòng của cô ta, cô ta trùng sinh trở lại mùa hè năm 76.
Ký ức dần được kết nối liền mạch.
Hồi cô ta còn trẻ, lòng luôn cao quá trời, tin rằng cuộc đời của mình sẽ rực rỡ huy hoàng, nhưng đến khi kết thúc cuộc đời, cô ta mới biết mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cô ta từng nghĩ nếu được sống lại một lần nữa, cô ta nhất định sẽ làm thế này làm thế kia. Nhưng đến khi thật sự sống lại, cô ta mới phát hiện ra ngoại hình, trí thông minh, những thói quen cố hữu đều đã định trước là rất khó sửa đổi. Bản thân cô ta không thể biến mình đột nhiên giỏi giang, lại càng không thể trở nên xinh đẹp xuất chúng. Tuy biết được một số tiên cơ, nhưng lại không có tiền vốn.
Truyện convert hay :
Xuyên Qua Thập Niên 70 Chi Nông Gia Quân Tẩu