Thập Niên 70: Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 7


trước sau



Diệp Thư Hoa có một bệnh chung mà chỉ cần là con nhà giàu thì sẽ bị, đó là cả ngày vô học, ăn no chờ chết, đồng thời còn cảm thấy mình có thiên phú dị bẩm, không gì không làm được.Lại như ngày hôm nay, Diệp Thư Hoa dựa vào bản lĩnh của mình "lừa gạt" được cơm thừa ở nhà ăn, dù cho chỉ có một nắm nhỏ, cho cô và đồng chí Vương Thúy Phân nhét kẽ răng còn không đủ.


Nhưng ở trong lòng cô mình của ngày hôm nay trước nay chưa từng vĩ đại như thế, thậm chí tự tin tăng cao đến mức chỉ cần đồng ý, cũng có thể nuôi sống mình và đồng chí Vương Thúy Phân!Từ một góc độ nào đó mà nói, Diệp Thư Hoa quả thật có tư cách bành trướng, phần lớn người trẻ tuổi từ sau khi tốt nghiệp sẽ có kỹ năng sống độc lập, có vài người có năng lực một chút thậm chí có thể nuôi sống chính mình trong lúc học đại học.

Mà Diệp Thư Hoa từ lúc tốt nghiệp đến trước khi xuyên qua, cũng không tìm được công việc, cô không có tiền thì tìm cha, tìm cha cha lại lừa mẹ, đến nay hai vợ chồng đã ly hôn còn âm thầm phân cao thấp ở chuyện này, viết chi phiếu cho cô nhất định phải vượt đối phương một con số.Vì thế tiền bạc đối với Diệp Thư Hoa ở đời trước mà nói, thật sự chỉ là con số mà thôi.Hôm nay là lần đầu tiên cô thật sự "dựa vào bản lĩnh ăn cơm" ở trên mặt chữ, bỏ ra khổ cực và mồ hôi, còn có cảm giác thành công hơn lừa tiền từ chỗ cha mẹ.

Diệp Thư Hoa cho rằng hôm nay là thời khắc tỏa sáng nhất trong đời của cô, kết thúc công việc trên đường về nhà cùng đồng chí Vương Thúy Phân, cô vô cùng phấn khởi kéo tay người mẹ đời này, hận không thể diễn tả sự hưng phấn của cô ba lần ngay tại chỗ.Đồng chí Vương Thúy Phân là một người mẹ có kinh nghiệm phong phú, nhìn ra được Diệp Thư Hoa đang kiêu ngạo đắc ý cái gì, nhưng bà ấy không có giội gáo nước lạnh, bởi vì không chỉ Diệp Thư Hoa hưng phấn, ngày hôm nay cũng là thời gian hạnh phúc hiếm hoi trong đời Vương Thúy Phân.Con gái út có thể là vì lần trước bị bệnh đói bụng tới sợ, sau khi khỏi bệnh sợ chịu đói nhất, Vương Thúy Phân đã nghĩ tới đào ít rễ rau dại gì đó cho cô lót bụng, không nghĩ tới cô nhóc này ăn uống kén chọn, mới ăn rau dại mấy ngày đã ói ra, ăn tới nỗi khuôn mặt nhỏ đều xanh xao.


Vương Thúy Phân nhìn mà đau lòng không thôi, tuy rằng cũng hối hận đã nuông

chiều con gái nhỏ thành như vậy, nhưng khi thấy cô cả ngày ăn không đủ no cũng không nhẫn tâm, lúc này mới mỗi ngày luộc chén canh trứng gà thêm ít thức ăn cho cô.Thế nhưng Vương Thúy Phân cũng biết, trứng gà cũng chỉ nếm mùi vị thôi, hoàn toàn không lấp đầy bụng được.Ngày hôm nay còn lại một nắm cơm nhỏ nếu Tiểu Muội ăn một mình, buổi tối ít nhất không cần đói bụng đến mức phải lăn qua lộn lại ở trên giường, nhưng con gái út đã thèm như thế còn muốn chia cơm cho bà ấy, điều này làm cho bà ấy thay đổi sắc mặt.Vương Thúy Phân đanh đá nửa đời, đến mức lúc đóng cửa đàn ông cũng biết nhường cho bà ấy, mấy đứa trẻ trong nhà đều sợ bà ấy, một nắm cơm nhỏ của Diệp Thư Hoa cũng ngọt đến trong lòng Vương Thúy Phân.Càng khỏi nói bây giờ Diệp Thư Hoa như một đứa trẻ bị tăng động, kéo Vương Thúy Phân nhảy nhót cả đoạn đường.Đồng chí Vương Thúy Phân chưa từng hưởng thụ sự thân mật và ỷ lại của con gái như thế, mang theo ý cười nồng đậm trên mặt, hoàn toàn không nỡ nói cô một câu.Diệp Thư Hoa cứ nhảy nhót về đến nhà.Điều kiện của nhà họ Diệp ở trong toàn bộ đại đội cũng coi như số một số hai, bởi vì điểm công của đội trưởng Diệp cao, hai đứa con lớn nhất cũng có thân thể cường tráng, làm việc nhanh nhẹn, được mười điểm công giống ông ấy.

Rất nhiều người trong nhà đều không có một ai có thể kiếm được mười điểm công, nhà họ Diệp đã có ba người, hàng năm chia hoa hồng luôn cao hơn người khác một đoạn dài.Đàn ông có khả năng, phụ nữ của nhà họ Diệp cũng không nhàn rỗi, Vương Thúy Phân nổi danh là người lanh lẹ, không chỉ làm việc tốt khỏi phải nói, tên tuổi vợ đội trưởng của bà ấy cũng rất dễ sử dụng.


Thường giúp đỡ phụ nữ trong đội xử lý mâu thuẫn, xem như là nửa chủ nhiệm của hội phụ nữ, cho nên bà ấy hơn nhóm phụ nữ khác một điểm công, trong đội đều tâm phục khẩu phục.

Hai đứa con dâu ở dưới sự dẫn dắt của Vương Thúy Phân cần cù chịu làm, nuôi con thì nuôi con, mang thai thì mang thai, vẫn không chậm trễ việc xuống ruộng kiếm điểm công.Câu nói cần cù làm giàu, dù cho đặt ở thời đại nài cũng sẽ không sai, mà người Trung Quốc có tiền sẽ xây nhà, cũng là quy luật bất biến..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện