Lúc này bị Cố Thanh Thanh vạch trần Trịnh Giai Giai cảm thấy lúng túng, đồng thời còn có chút chờ mong.
Cô ta muốn biết phản ứng của Lục Hướng Dương, có phải anh cũng thích cô ta hay không?Vì thế cô ta nhìn về phía Lục Hướng Dương, kết quả khiến cô ta thất vọng rồi.
Lục Hướng Dương không thèm nhìn cô ta một cái, trên mặt không có chút biểu cảm gì.
Trịnh Giai Giai ấm ức còn tức giận, lập tức xả hết tức giận lên người Cố Thanh Thanh.
“Lý Thanh Thanh, chính cô mỗi ngày đều gọi anh Lục, còn có mặt mũi nói người khác không biết xấu hổ, cô…”Cố Thanh Thanh lập tức nhảy đến bên cạnh Lục Hướng Dương nắm lấy cánh tay anh, tràn ngập đắc ý nói:“Tôi thích, ai bảo quan hệ giữa tôi và anh Lục không bình thường! Anh ấy cho 300 tệ tiền lễ hỏi đấy! Hâm mộ đúng không! Hay là cô về nhà thương lượng với cha mẹ cô đi, cũng tìm cho cô người có tiền bán đi?”“Cô…” Trịnh Giai Giai tức điên, nhưng mà cô ta không giỏi ăn nói bằng Cố Thanh Thanh, cô ta nói tới nói lui chỉ có mấy từ ý đồ xấu, miệng tiện, ác độc, lượng từ ngữ cũng chẳng ra sao.
Không nói lại Cố Thanh Thanh thì muốn xông lên đánh Cố Thanh Thanh, Dương Xuân Hồng đi theo bên cạnh kéo lại, Dương Xuân Hồng làm người tốt nói với Cố Thanh Thanh:“Lý Thanh Thanh, cô bớt tranh cãi đi, mọi người đều ở cùng một khu, sao cô nói chuyện như vậy? Bình thường nhìn cô ngoan ngoãn, không nghĩ tới cô lợi hại như thế.
”Cố Thanh Thanh cười mỉa một tiếng:“Cô thấy tôi ngoan ngoãn, nên nghĩ tôi dễ bắt nạt có phải không? Hiện giờ không bắt nạt được tôi thì không vui sao?”“Tôi tên Cố Thanh Thanh, không phải Lý Thanh Thanh, trước đây tôi và các cô vốn không có tiếp xúc gì, dạo gần đây tới đây tên là Cố Thanh Thanh, vì sao các cô cứ thích gọi tôi là Lý Thanh Thanh.
Đừng nói với tôi chuyện ma quỷ như quen gọi như vậy, trước đây tôi không quen biết các cô.
”“Còn chút tâm tư của những người nào đó, đừng mơ mộng hão huyền nữa, với chút chỉ số thông minh này của các cô, vẫn nên đi gây họa cho người khác đi! Cách anh Lục của tôi xa một chút.
”…Trịnh Giai Giai tức điên lên, cô ta căn bản không để Cố Thanh Thanh vào mắt, một đứa bé mồ côi như cô, dựa vào cái gì vung tay múa chân với mình còn kiêu ngạo như thế?“Cô là cái thá gì? Chỉ là đồ bị Lý gia coi