Đám người lớn tuổi này từ thành phố tới, trước khi tới thân phận đều không bình thường.Lục Hướng Dương chiếu đèn pin một lát, một lát sau anh tắt đèn, nương theo ánh trăng lên sườn núi.Đợi anh tới xong, hai cụ già đã đợi từ lâu.Hai người lớn tuổi, trên người mặc vải thô, còn có không ít mảnh vá nhỏ.Gần đây làm việc tương đối nhiều còn không được ăn ngon, tinh thần của hai người không được tốt lắm.Nhìn hai người tiều tụy hơn không ít, Lục Hướng Dương có chút khó chịu.“Ông nội, bà nội!”Nhìn thấy cháu nội út, ông Lục cười tươi: “Gần đây sửa đê đập lâu như vậy, mệt muốn chết rồi đúng không?”Lục Hướng Dương lắc đầu: “Chút việt này không mệt đến cháu được, trước đây huấn luyện còn khổ hơn nhiều.”Nhắc tới chuyện này đôi mắt ông Lục tối lại, thở dài một hơi: “Dương Dương, là ông nội không tốt, ông nội liên lụy cháu.”Đứa cháu nội này của ông ấy rất tài hoa!Lưu lạc xuống nông thôn làm việc nhà nông, tiền đồ bị hủy hoại.Lục Hướng Dương mở bát sủi cảo ra, đưa cho ông cụ:“Ông nội, không cần phải lo lắng cho cháu, ít nhất cả nhà cậu bảo vệ được, anh cả anh hai cũng không chịu ảnh hưởng.
Ông và bà nội nhất định phải chăm sóc bản thân, qua hai năm luồng gió qua đi, cháu sẽ bảo các cậu nghĩ cách đưa mọi người trở về, đến lúc đó ông còn sợ cháu không có tiền đồ sao?”Bà Lục đỏ mắt:“Bà và ông nội cháu đã nhiều tuổi, cho dù thế nào cũng không sao, trước đây khi đánh giặc có khổ gì chưa từng ăn? Chỉ tiếc cho cha mẹ cháu và cháu, tiền đồ của mấy đứa rất tốt, bà nội chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy có lỗi với các cháu.”Lục Hướng Dương cười nói:“Bà nội, chỉ cần bà và ông nội sống khỏe mạnh, hi vọng của Lục gia rất lớn.
Địa vị như nhà chúng ta có chút lên xuống rất bình thường, các triều đại đổi thay khi mới dựng nước luôn loạn một trận, qua đi thì sẽ tốt hơn.
Đợi đến khi khôi phục lại trật tự, hai người chắc chắn có thể trở về, đến lúc đó Lục gia có hai vị tọa trấn, cháu và cha cũng không lo tiền đồ.”“Hơn nữa cho dù ông bà không thể trở về, cho dù cha cũng không thể quay về, cả nhà cậu vẫn còn mà! Anh cả anh hai cũng còn đó, cháu còn trẻ như thế đợi nổi.”Ông cụ Lục nhìn bình tĩnh