Trương Tố Cầm thấy mình rất khổ nhưng không nói nên lời, nếu lúc nãy bà ta mà lên thì chẳng phải sẽ bị đánh sao?Không phải Thẩm Đại Lực không muốn hỗ trợ, rốt cuộc bên ngoài lại có nhiều người nhìn như vậy.
Mà ba người Lưu Đại, Lưu Nhị, Lưu Tam đang vây quanh ông ta, chỉ cần ông ta dám động đậy một chút sợ rằng ông ta cũng không khá hơn chút nào.Dù sao Tiêu Kiến Phương vẫn quan tâm đến mặt mũi của thông gia cho nên trên cả đường đi đã thoả thuận với con trai và con dâu.
Nếu Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm không nói gì hoặc không làm gì thì sẽ coi họ như cái rắm thả đi, còn Thẩm Bích Liên thì chắc chắn phải đánh.Đó là lý do vì sao ba người mợ vừa đến đã kéo Thẩm Bích Liên đi đánh.Thẩm Bích Liên ngồi dưới đất, cũng chỉ biết khóc khiến bản thân trông thật đáng thương.“Chị đừng khóc nữa, bây giờ chúng ta nói chuyện đi, vừa nãy mẹ chị nói muốn báo công an đúng không? Hay để chúng ta cùng nhau đi báo công an đi? Để xem chúng tôi đánh người nghiêm trọng hơn hay là chị giết người không thành nghiêm trọng hơn, giờ chị muốn như nào? Vết thương trên đầu tôi còn chưa lành hẳn đâu đấy, chị còn muốn ở đây giả làm người đáng thương à?”Thẩm Thính Hồng đi đến trước mặt Thẩm Bích Liên, mặt không cảm xúc nói.Tiêu Kiến Phương đi đến kéo tay Thẩm Thính Hồng, “Ni Nhi nhà ta đúng là phải chịu khổ nhiều.”“Bà ngoại ơi, cháu không sao đâu ạ.”Chứng kiến hai người tình nghĩa sâu nặng, Thẩm Bích Liên, Trương Tố Cầm và cả Thẩm Đại Lực bị doạ đến không nhẹ, chính bởi vì Thẩm Thính Hồng vừa nói ra câu kia.“Thẩm Thính Hồng, em…em đừng nói nhảm, chị chỉ là không cẩn thận một chút thôi, làm sao lại thành tội giết người không thành?“Trong thôn có nhiều trẻ em nhìn thấy như vậy thì làm sao mà tôi có thể nói dối bôi nhọ danh dự của chị được?” Thẩm Thính Hồng cười nói, “Lần trước chúng tôi đã nói chuyện này không để yên, bây giờ chúng ta lại nói tiếp đi, nhà chị muốn giải quyết riêng hay muốn báo công an.”Trương Tố Cầm vừa nghe thấy lời này, thì ý tứ là không muốn báo công an, để giải quyết riêng thì vẫn dễ dàng