Giờ phút này, trong lòng Thẩm Đại Cường cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Thật ra không bởi vì ông ấy cảm thấy luyến tiếc mà là khi nhìn thấy vẻ mặt của hai vị trưởng lão, ông ấy mới cảm thấy có chút đau lòng.Tuy nhiên chắc chắn cái nhà này phải chia rẽ, cùng lắm thì sau này mình phải hiếu kính nhiều hơn nhưng kiên quyết không thể ở cùng với hai con người độc ác rắp tâm hại người như Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên được.Lần này là do con gái nhà mình may mắn, nếu chuyện cứ tiếp diễn một lần nữa thì có lẽ không thể may mắn như vậy được.Vào lúc Thẩm Vệ Quân đang viết thư phân gia, không có ai nói gì cả, ngay cả đám đông đang đứng xem cũng yên lặng.Ở trong tình huống này nếu có người nào không có việc gì lắm miệng hai câu, thì chẳng phải nhận ngại vào người sao?Ông nội Thẩm cầm tờ thư phân gia mà Thẩm Vệ Quân đã viết xong rồi nói: “Trước đây cha cũng đã từng nói rồi, nhà thằng ba sẽ ra ở riêng tự xây nhà ở, thằng cả và thằng hai mỗi đứa sẽ chiếm một nửa căn nhà cũ.
Cha và mẹ các con sẽ ở riêng một căn nhà, sau này ba anh em con bớt thời gian ra để xây cho cha mẹ một căn bếp là được.
Cha mẹ cũng không ăn chung với các con, mỗi năm các con chỉ cần hiếu kính lương thực là được.”Đôi với yêu cầu này, ba anh em không có ý kiến gì.
Tam phòng cuộc sống tốt hơn, cho dù đón cha mẹ về ở cũng không phải không thể nhưng đương nhiên ở bất cứ niên đạo thì ở chung với người lớn tuổi cũng sẽ có một số sự khác biệt trong thói quen sinh hoạt.Cũng sẽ dễ dàng xảy ra xích mích với nhau cho nên nếu không phải bất đắc dĩ thì Lưu Nguyệt cũng không muốn đưa hai vợ chồng già đến ở chung.Lưu Nguyệt cũng có ý nghĩ như vậy chứ đừng nói đến Trương Tố Cầm và Ngô Vân, chính vì vậy hai vợ chồng già tạm thời sống chung với nhau cũng là chuyện tốt.Thẩm Vệ Quân thấy họ không có ý kiến gì phản đối, bèn nói về chuyện hiếu kính: “Dựa