“Đúng vậy, mẹ nói đúng đó em, sau này tiền lương của anh không phải đưa cho bà nội nữa nên anh có thể mua thịt cho em ăn rồi!” Thẩm Thính Văn cũng nói.Thẩm Thính Võ: …….Ông anh mình nói như vậy thì người anh hai như mình có vẻ quá vô dụng.“Cứ đưa mọi thứ cho Ni Nhi là được rồi.” Thẩm Đại Cường là một người nông dân lương thiện điển hình, cũng không có kỹ năng gì đặc biệt để khoe khoang nhưng ông ấy muốn lấy lòng con gái mình cho nên nói tiếp.Cả nhà vừa nói vừa cười mà trở về nhà ông nội Thẩm nhưng bầu không khí trong nhà ông nội Thẩm tương đối u ám.Mà thôi, bọn họ cứ mặc kệ là được.Thẩm Đại Cường đi tìm ông nội Thẩm để nói về dự định xây nhà ở.Sau một thời gian dài đấu tranh tư tưởng như vậy thì hiện tại hai vợ chồng già đã chấp nhận được sự thật rằng gia đình họ đã phân gia.
Hiện tại ông lão nghe thấy nhà con trai thứ ba sắp xây nhà ngói thì cảm thấy rất vui mừng.“Được rồi, những người trẻ tuổi còn lại các con tự mình thu xếp đi, lúc đó ba qua hỗ trợ là được.” Ông nội Thẩm cảm thấy khí lực của mình tốt hơn rất nhiều.Là nhà mái ngói đó! Hiện giờ ngoại trừ Diệp Thận Ngôn thì chỉ có duy nhất nhà đại đội trưởng có đủ điều để xây nhà như vậy.
Hơn nữa tương lai Diệp Thận Ngôn sẽ là cháu rể của ông lão, cứ tưởng tượng như vậy thì ba ngôi nhà mái ngói trong thôn thì hai ngôi nhà là của gia đình con trai thứ ba của ông lão, nói ra cũng quá xấu hổ.“Ý mẹ cũng vậy, trong quá trình xây nhà nhất định phải nấu cơm cho những người đến hỗ trợ, đến lúc đó mẹ sẽ đến hỗ trợ nhà con nấu cơm.” Bà nội Thẩm cũng nói.Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt không nói gì thêm, đến lúc hỗ trợ thì chắc chắn hai vợ chồng già sẽ ăn cùng với nhà mình, cũng không ăn với đại phòng, nhị phòng ở bên này.
Bây giờ đã phân gia, bọn họ