Thẩm Thính Hồng leo xuống giường rồi mở cửa phòng ra, vốn buổi tối nay cô tính toán muốn ra ngoài ăn cơm để nhận thức các thành viên trong gia đình này.
Nhưng âm thanh ở bên ngoài quá lớn, nào là giọng nói của người già nào là giọng nói của trẻ em tất cả khiến người bị thương ở đầu như Thẩm Thính Hồng cực kì khó chịu.“Mẹ, mẹ mang vào giúp con với.”“Ừ được rồi, con cứ nằm đi để mẹ mang vào cho mà ăn.”“Đúng là mệnh tiểu thư, chỉ ngã đập đầu thôi mà ăn cơm cũng phải cần người hầu hạ.”Thời điểm Lưu Nguyệt đang bê đồ ăn vào cho Thẩm Thính Hồng, một giọng nói không hài hoà tự nhiên xuất hiện.Đây là bác gái lớn của nguyên chủ Trương Tố Cầm, từ trước đến nay bà ta không nhìn quen việc tam phòng coi một đứa con gái là tiểu tâm cam mà nuông chiều.Còn đưa cả nó đi học nữa, nếu không phải do mấyngười ông nội đè nặng thì Trương Tố Cầm đã sớm làm ầm ĩ lên rồi.
Mấy cô gái gái bằng tuổi nó đều làm được đủ các việc trong nhà ngoài nhà, chẳng hiểu sao mà cô gái trong tam phòng nhà bọn họ lại quý giá như vậy.Nếu có thể ở nhà làm việc thì cuộc sống của họ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.“Này chị dâu cả, nếu chị muốn đánh nhau với tôi thì cứ nói thẳng toẹt ra xem nào, tôi không ngại bắt chị đi trước đâu đấy.
Lý do tại sao lần này Ni Nhi nhà tôi bị thương, trong lòng chúng ta đều rõ ràng.
Nếu không phải do Ni Nhi nhà tôi còn đang nằm ở trên giường thì Thẩm Bích Liên đã sớm bị tôi cho một trận rồi.
Này nhé, tôi chưa đến tìm chị để gây chuyện đâu đấy mà chị sốt ruột hoảng hốt đâm đầu vào hướng họng súng rồi à?Từ trước đến nay, Lưu Nguyệt không phải là người dễ bị bắt nạt, lúc ở nhà mẹ đẻ bà ấy là đệ tử chân truyền của bà ngoại