Phương Tinh nhìn Hạ Ngôn trong ánh mắt xám xịt, hình như cô có thể lý giải, Hạ Ngôn cảm thấy con đường phía trước vô vọng, nhưng hình như cô không nên quản chuyện của người khác, chỉ có thể gật gật đầu, cất bước đi về phía trước.Nhưng ánh mắt kia của Hạ Ngôn lại không thể bị xua tan ở trong đầu cô, không hiểu sao lại làm cho người ta có vài phần để ý.
Phương Tình không nhịn được quay đầu lại, gọi Hạ Ngôn đang muốn trở về làm việc, giọng nói đè nén rất thấp: "Những ngày đau khổ sẽ luôn phải trôi qua, đừng từ bỏ hy vọng, có lẽ một ngày nào đó, anh có đủ kiến thức thì cũng sẽ trở thành sức mạnh của anh."Thanh âm Phương Tình nhẹ nhàng mềm mại, lại từng chữ từng chữ nói vào trong lòng Hạ Ngôn, Phương Tình nói xong, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi về phía trước, Hạ Ngôn nhìn bóng lưng Phương Tình đi xa, mặt trời rơi trên đỉnh đầu của cô, khúc xạ ra một bóng dáng muôn màu muôn vẻ.Hứa Thải Liên làm xong việc, sờ sờ túi của mình, buông cuốc trong tay lại đi tìm Trần Sinh.Cô ta lén lút nhìn bốn phía không ai để ý, tay lấy chiếc bánh bao bột mì trắng được bọc trong túi ra, nhét vào túi áo Trần Sinh.Trần Sinh vốn đang thành thành thật thật làm việc, đột nhiên bị nhét đồ, vẻ mặt mờ mịt nhìn mặt Hứa Thải Liên, đưa tay muốn lấy đồ từ trong túi áo ra.
Hứa Thải Liên cuống quít mở miệng:"Anh Sinh, đừng lấy ra, hôm nay nhà em hấp bánh bao bột mì trắng, em vụng trộm lấy cho anh một cái, anh mang về cho Phương Tình ăn."Trần Sinh vừa nghe là bánh bao bột mì trắng, từ trong túi áo lấy ra bánh bao, đưa về trong tay Hứa Thải Liên:"Bánh bao bột mì trắng không phải là thứ mà mọi người trong thôn chúng ta đều có thể ăn được, ý tốt của cô tôi lĩnh, thứ này tôi lại không thể nhận."Hứa Thải Liên nào chịu cầm, trong miệng cũng không ngừng từ chối: "Anh cầm đi, em ở nhà khi nào không ăn được, anh cũng đừng khách khí với rm, anh không ăn, cũng không thể bạc đãi Phương Tình."Trần Sinh kiên quyết không chịu nhận bánh bao bột mì trắng của Hứa Thải Liên, hai người anh đẩy cho tôi, tôi đẩy cho anh, căn bản phát hiện Phương Tình đứng ở phía sau bọn họ từ khi nào.Phương Tình ở xa xa nhìn hai người ở trong cánh đồng bốn phía không một bóng người thì thầm không biết đang nói gì, đi tới gần cũng chưa phát hiện, rất đáng kinh ngạc đấy, Phương Tình cố ý hắng giọng, thanh âm như chuông đồng:"Tôi nói này đồng chí Hứa Thải Liên, cô không lo làm việc cho tốt, chạy đến đất của người khác lôi kéo chồng người khác thì ra thể thống gì?"Hứa Thải Liên bị thanh âm bất thình lình của Phương Tình làm