“Bảo bối à, nhà chúng ta có tiền, cháu muốn mua gì thì mua! Cả đời cháu không làm gì thì cũng không thể tiêu hết tiền của nhà chúng ta được đâu.”Bà nội ân cần sờ đầu của Thẩm Gia Thụ nói.Ánh mắt kia chỉ hận không thể đem anh ngậm vào trong miệng lại sợ tan, đặt trong lòng bàn tay thì sợ mất.Thẩm Gia Thụ cảm động gọi một tiếng bà nội.“Mày kêu cái gì? Bà nội mày đi mấy năm rồi, gọi bà nội cũng vô dụng, mau dậy chuẩn bị đi làm đi! Hôm nay mày phải làm cho xong việc được giao, cho dù không muốn làm cũng phải làm!”Người phụ nữ gầm vào tai anh.Thẩm Gia Thụ cứ vậy mà bị đánh thức.Trước mặt anh vẫn là khuôn mặt phong sương và ngôi nhà đổ nát với những mạng nhện giăng trên đầu.Chóp mũi vẫn còn đầy mùi ẩm mốc của đất.“Lão tứ, mau dậy đi!”Lưu Quế Hoa thật sự bị tiểu tử này chọc giận.Đúng là bị bà nội nuông chiều nên mới trở nên vô dụng.
Người đâu mà mười chín tuổi đầu rồi, làm việc còn không bằng người mười bốn mười lăm tuổi.Cũng may là bà không chỉ có một người con trai này, nếu không khi về già chẳng biết trông cậy vào ai nữa.Khi Thẩm Gia Thụ đứng dậy rời khỏi giường, người nhà họ Thẩm đều đã đi ra ngoài.
Già trẻ lớn bé đều đội mũ rơm trên đầu, chuẩn bị ra đồng làm việc.Hiện tại đang là ngày mùa bận rộn, ngay cả con nít cũng đang phải phụ giúp công việc cho nhà mình.Thẩm Gia Thụ là người cuối cùng thức dậy, mọi người cũng chả lấy làm lạ.
Bởi vì từ nhỏ lão tứ đã luôn như vậy.
Khi anh còn nhỏ, bà nội Thẩm rất cưng chiều đứa cháu trai này.Bà ấy nói Thẩm Gia Thụ lớn lên mặt mày sáng sủa, rất hợp đọc sách, cho nên cũng cố gắng để anh học hết cấp hai.Cũng chính vì điều này mà thiếu niên đã hơn mười mấy tuổi vẫn không biết việc đồng áng làm ra sao.
Sau này bà nội Thẩm không còn nữa, lão tứ cũng tốt nghiệp cấp hai rồi bắt đầu