Những đứa nhỏ khác kết hôn muộn cũng không sao, nhưng lão Tứ thì không được.
Bọn họ lớn tuổi, nếu không tìm vợ sớm cho lão Tứ, ngộ nhỡ bọn họ nằm một chỗ hay mất rồi thì lão Tứ sẽ liên lụy ba người còn lại.
Hơn nữa, nếu lão Tứ độc thân thì người trong thôn sẽ cười bọn họ mấy đời.
Lưu Quế Hoa sĩ diện không chịu được chuyện này.
Thẩm Kim Sơn nói: "Thời này còn làm việc của phụ nữ, có ai muốn lấy, ai thích lão Tứ chứ?"Lưu Quế Hoa hơi chột dạ nói: "Nhà chúng ta nhiều người, điều kiện không tệ, hơn nữa không chắc người ta biết tính cách của lão Tứ như thế.
"Thẩm Kim Sơn cười ha ha: "Mười dặm tám thôn ở đây ai còn không biết, trừ khi bà lấy vợ ở nơi khác cho nó.
""! " Lưu Quế Hoa nghĩ, nhưng chẳng phải không có bản lĩnh sao?! Hàng năm khi ngày mùa đến cũng là lúc thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Sau khi những người này đến nông thôn thì có thể trợ giúp nông thôn.
Từng chiếc xe lửa đi khắp cả nước.
Đường Niên Niên ngồi trên xe lửa nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng đau khổ.
Cô bị vứt bỏ.
Sau khi biết mẹ tái giá, chắc chắn cha dượng sẽ có vợ kế, nhưng cô không ngờ mình bị vứt bỏ như thế.
Vì để con gái ruột ông ta ở thành phố, cô thay thế chị kế có tên trong danh sách đi xuống nông thôn.
Đường Niên Niên không dám khóc, vì đây không phải nhà cô, khóc cũng không có ai thương xót.
Mẹ sẽ an ủi cô mấy câu, nói sau này sẽ đền bù, nhưng như thế có tác dụng gì?Sau khi đi nông thôn, cách xa như thế còn đền bù thế nào?Quan trọng nhất là quyết định này khiến Đường Niên Niên nhận ra mình không có mẹ.
Dù cho như thế, Đường Niên Niên cũng không dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì xuống nông thôn rất vinh dự, không thể khóc, không thể ầm ĩ.
Hơn nữa, cô không dám nói với người khác những chuyện trong nhà.
Nếu người khác biết cô là cô gái đáng thương không có nhà chắc chắn sẽ bắt nạt cô.
Một chị trong nhà khi về thăm người thân đã nói trải nghiệm