Thẩm Gia Thụ cũng không thèm vạch trần anh ta.
Bản thân cũng muốn ăn một mình, mỗi ngày một cái trứng hấp, đều chia cho mấy đứa nhóc.
Anh cũng chỉ là ngửi mùi thơm, những ngày này đều không thể nghĩ tới, nghĩ tới là không có cách nào sống nổi.“Quay về chúng ta nhặt một ít nấm, làm một nồi canh cá.” Thẩm Giai Lượng nuốt nước miếng.Miệng Thẩm Gia Thụ cũng vậy.
Anh chưa từng sống ở nông thôn, cũng chưa từng làm những việc này, cho nên ở nông thôn anh thật sự không có bản lĩnh như vậy.“Lão Tứ, anh đã lấy thành ý ra thể hiện rồi, sau này đừng quên anh.” Thẩm Gia Lương nhắc nhở.Thẩm Gia Thụ ho khan một tiếng: “Yên tâm đi.” Anh không nóng nảy, bây giờ có thể gặm anh ba cứ trước tiên cứ gặm đã.
Nào có người anh nào mà không chăm sóc cho em mình chứ?Những thanh niên trí thức tại điểm thanh niên trí thức cũng ăn muộn, họ là nhóm người chưa từng dùng bếp đất, ở đây không có những thanh niên trí thức lớn tuổi giúp đỡ, hướng dẫn nên cơm trưa nấu không ngon, cơm cũng nửa sống nửa chín, nếu không phải vì quá đói thì không tài nào nuốt nổi.Một số thanh niên trí thức mang theo chút đồ ăn nhẹ và bánh quy đến, họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lót bụng khi đói.Đường Niên Niên lấy ra một ít bánh quy, uống cùng sữa mạch nha.Đây là mẹ cho cô mang đến, lần này về quê, những đồ ngày thường cô rất ít khi được ăn cũng cho cô mang theo.Ngày lên đường đi, mọi người trong khu nhà đều ca ngợi mẹ cô là người hiền hậu, biết chăm sóc con cái, hết mực yêu thương và cha dượng của cô là người hào phóng.Cô mặc kệ trong lòng có vui hay không, dù sao cầm theo gì cũng được.
Trong thâm tâm cô biết rằng, lần này đi, cô sẽ không còn cơ hội quay lại.
Những ngày tháng ở quê đúng là cuộc sống tự do của bản thân.
Nếu không mang nhiều đồ đi một