Thẩm Gia Thụ nói: “Được rồi, nếu anh không thích thì thôi.
Em không chỉ mách cha mà còn muốn nói chuyện với chị Tiểu Vân.
Em sẽ mách với chị ấy là anh suốt ngày ở ngoài đồng ngắm mấy cô gái khác.”Đám cưới của Thẩm Gia Lương là vào mùa đông này.Hắn không ngờ em trai mình lại vô liêm sỉ như vậy!“Đồ chó…Lão tứ, em trai à, đừng như vậy mà, anh giúp chú làm việc.
Anh chính là anh trai của chú, khách sáo làm gì? Đừng tìm chị dâu chú, cô ấy đang bận lắm.”Thẩm Gia Thụ cười nói: “Trời ơi, em chỉ nói đùa với anh thôi, em chắc chắn sẽ không tìm chị dâu đâu.
Anh ba à, cảm ơn anh nha, chúng ta thân nhau cũng hai năm rồi, em biết anh là người thân với em nhất mà.
Còn thương em nhất nhà nữa.”Thẩm Gia Lương cảm thấy muốn ói đến nơi.Thật sự chưa từng thấy người nào mặt dày như thằng ranh này.Hai người đang xì xầm bàn tán, ghi điểm viên thấy được liền hét lên: “Các người đang làm cái gì vậy hả, nhanh làm việc đi.
Đừng lười biếng, làm việc là vinh quang, lười biếng là việc đáng xấu hổ!”Lúc này hai anh em mới vội vàng đi làm.Chỉ là Thẩm Gia Thụ thực sự không thể làm việc được.Trời quá nóng, ban nãy nói chuyện còn không thấy gì, lúc này cúi người xuống liền đau eo, lưng cũng bị nắng chiếu đến bỏng rát, cả người ướt đẫm mồ hôi.Những bông lúa tràn vào trong lòng bàn tay.Lưỡi liềm này lại rất khó xài, Thẩm Gia Thụ cảm thấy dùng nó không thuận tay tí nào.Anh chậm rãi đưa liềm ra cắt, lưỡi liềm dừng lại một chút, khi anh dùng sức, không biết vì sao lại đưa tay ra.Lập tức chảy máu đầm đìa.“Chảy máu rồi!” Thẩm Gia Thụ lo lắng giơ tay gọi Thẩm Gia Lương ở bên cạnh.Thẩm Gia Lương nhìn thấy liền khinh thường nói: “Làm kiểu gì mà cắt vào tay được hay vậy.” Sau đó hắn bước tới, tùy tiện bứt một mảnh lá cây không biết tên trên bờ ruộng, chà xát và đắp lên vết thương của anh rồi nhấn xuống.Thẩm