"Được, vậy các con đi đi." Mễ Húc Quang gật gật đầu, "Thiên Hạo, con phải trông coi Điềm Điềm và Thiên Trạch, đừng xuống nước, trời lạnh như thế này, rơi xuống nước khẳng định sinh bệnh."
"Yên tâm đi cha, con sẽ trông chừng bọn họ." Mễ Thiên Hạo làm anh cả, vẫn rất có lòng trách nhiệm.
Mễ Điềm Điềm thấy cha cũng đồng ý, vui vẻ mà cười cười, từ ổ chăn chui ra dự định chính mình mặc quần áo. Bất đắc dĩ tuổi quá nhỏ, ngắn tay ngắn chân, dằn vặt một hồi lâu mới mặc xong một cái áo lông, một bên Mễ Thiên Trạch nhìn không được, chủ động lại đây giúp em gái mặc quần áo.
"Cám ơn anh trai, bẹp ~" Mễ Điềm Điềm ở trên gương mặt Mễ Thiên Trạch lưu lại một ngụm nước.
Mễ Thiên Trạch bụm mặt cười khúc khích, Mễ Thiên Hạo đố kị đến đôi mắt đều đỏ, cũng chạy tới hôn nhẹ.
Như vậy mới công bằng.
"Húc Quang, mau dẫn bọn nhỏ đi ra ăn điểm tâm."
Âm thanh Thái Kiều Chi từ bên ngoài truyền đến, mấy người nhốn nháo loạn tùng phèo nhanh đi ra ngoài, Mễ Húc Quang vui cười hớn hở đáp một tiếng, trước tiên mang theo bọn nhỏ đi rửa mặt.
Mễ Điềm Điềm ló đầu nhìn cái bóng của chính mình bên trong chậu nước, phát sinh kinh ngạc nho nhỏ thốt lên: "A, kem đánh răng nứt ra rồi."
Nói xong, dùng ngón tay của chính mình chạm dấu kem đánh răng trên trán. Trải qua cả một đêm, kem đánh răng mỏng manh đã nứt thành một khối nhỏ một khối nhỏ, tay đụng vào thì liền rơi xuống, trong chốc lát, trên trán Mễ Điềm Điềm cũng chỉ còn lại một chút dấu vết.
"Nơi nào, cha xem một chút?" Mễ Húc Quang chỉ lo con gái không nhẹ không nặng, làm đau đớn chính mình, vội vã lại đây kiểm tra.
Kết quả lại phát hiện, cái trán con gái trơn bóng bằng phẳng, cục u vậy mà đã xẹp xuống. Vốn dĩ bọn họ còn lo lắng sau mấy ngày thì trên trán Điềm Điềm sẽ trở nên xanh xanh tím tím, không nghĩ tới một đêm trôi qua thì đã khôi phục trắng mịn.
Chẳng lẽ nói, một đứa trẻ có năng lực tự lành tốt hơn?
Trán của con gái tốt rồi, Mễ Húc Quang đương nhiên là hết sức vui vẻ, không nghĩ ngợi gì nhiều, thuần thục giúp con gái rửa sạch mặt, lau khô ráo dấu kem đánh răng còn lại, liền mang theo cô đi ra ngoài.
Trước khi đi, cũng chưa quên nói với hai cậu nhóc cũng làm nhanh lên.
Ngày hôm nay đến phiên Thái Kiều Chi làm cơm, cô dùng hạt cao lương làm một bát cháo, vừa nướng bánh lại làm thêm
ít lương thực phụ, thêm vào Thái Tiểu Đào tự mình làm dưa muối, cả nhà đồng thời ăn, cũng có thể ăn no bảy tám phần.
Mễ Điềm Điềm bị cha đặt lên trên băng dài, chân ngắn nhỏ không chạm đất, chậm rãi lắc lư, hai tay nâng quai hàm nhìn thức ăn trên bàn.
"Điềm Điềm, sao con không ăn?" Mễ Húc Quang ngồi ở bên cạnh con gái, tò mò hỏi.
Mễ Điềm Điềm lắc lắc đầu, "Cha, Điềm Điềm phải đợi mọi người cùng nhau ăn."
Quả nhiên không hổ là con gái ngoan của ông, thật hiểu chuyện. Mễ Húc Quang lặng lẽ tự hào một hồi, cùng con gái chờ.
Khoảng chừng không bao lâu sau.
Rất nhanh, tất cả mọi người trong nhà đều thuận lợi ngồi xuống, náo nhiệt làm thành một vòng.
Ngửi thấy mùi thơm ngát của ngũ cốc, mọi người chỉ cảm thấy trên người tất cả đều là sức lực, ăn no mặc ấm, tương lai mới có hi vọng, không phải sao?
Nhưng mà lúc này, sát vách lại náo loạn lên.
Vẫn là âm thanh quái gở của Triệu Hồng Diệp đang mắng người: "Ôi Ôi, tối hôm qua không phải nói chân đau không đi được hay sao, ngày hôm nay làm sao liền có thể xuống giường? Vợ Hải Tử, không phải cô giấu tiền riêng đó chứ? Còn không mau giao ra đây cho tao."
"Không có, mẹ, con làm sao có khả năng sẽ có tiền, tiền trong nhà đều ở chỗ mẹ, con làm sao có khả năng giấu riêng chứ?" Vợ Hải Tử, cũng chính là Vân Nga hu hu khóc lóc, âm thanh đứt quãng.
"Phi, tao mới không tin, tránh ra cho tao, tự tao đi vào tìm." Triệu Hồng Diệp đẩy Vân Nga một cái, trực tiếp đi vào phòng của bọn họ.
Người nhà họ Mễ ở sát vách không nói lời nào nhìn một hồi lâu, cái nhà họ Tiền này, Triệu Hồng Diệp này, từng ngày từng ngày đều diễn vở kịch lớn.
Có còn để cho người ăn cơm thật ngon hay không?
Truyện convert hay :
Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Ăn Chơi Trác Táng Phi