Năm người vây quanh ở bên cạnh vũng bùn, luống cuống tay chân bắt lấy con cá lớn từ bên trong vũng bùn kia ra.
Đây là một con cá chép to, so với con cá chép mà ngày hôm qua Mễ Điềm Điềm nhìn thấy ở trên ly tráng men giống như đúc. Trên người nó dính đầy bùn, nghĩ đến chính là bị này nước bùn bên trong vũng bùn nhốt lại, mới bị Mễ Điềm Điềm bọn họ phát hiện, cùng nhau bắt nó lên.
May là còn sống sót, cũng còn rất tươi.
Đoán được lai lịch của cá chép, Mễ Thanh Thanh lặng im trong nháy mắt, thật không biết là vận may của bọn họ quá tốt, hay là cá chép này có vận may quá chênh lệch.
"Chị, con cá này cũng là do Điềm Điềm phát hiện, trời ạ, mắt nhìn của em ấy thật là tốt, nếu như chỉ có mình em thì khẳng định liền bỏ qua." Mễ Ninh Ninh ở một bên kích động quang quác quang quác, tỉ mỉ đếm lại xem ngày hôm nay em họ đã phát hiện những gì, "Rau dại, thỏ, cá chép to, chúng ta còn ăn được ăn kẹo và bánh khô."
Lúc trước Mễ Điềm Điềm phân chia bánh khô cho hai anh trai thì bọn họ cũng bẻ xuống gần một nửa cho hai chị em ăn.
Có một số việc không nói không biết, nói ra thì giật mình, Mễ Ninh Ninh vừa nói như vậy, những người khác đều kinh dị nhìn sang Mễ Điềm Điềm.
Mễ Điềm Điềm bị nhìn thấy có chút thẹn thùng, cúi đầu thấp xuống, ngượng ngùng nói: "Mọi người không nên nhìn em như vậy."
Mấy người dời tầm mắt đi, đây chỉ là ảo giác của bọn họ đúng chứ? Em gái nhỏ nhìn có vẻ đần độn, ngày hôm nay đại khái chỉ là một lần bất ngờ, ừm.
"Mễ Thiên Hạo, mọi người có sao không, chúng ta đã hái xong hết rau dại rồi."
Cách đó không xa, Khổng Đại Tráng mang theo đám em trai chậm rãi đi tới, thấy rõ mấy người trên tay trên mặt bọn họ đều bẩn thỉu, mới vừa muốn chế nhạo một phen, liền bị đồ vật trong tay Mễ Thiên Hạo hấp dẫn sự chú ý, sau khi thấy rõ đó là cái gì thì con ngươi đều sắp rơi xuống.
"Đây là cá sao? Con cá này cũng lớn quá rồi đó." Nếu như tiết kiệm một chút thì có thể dùng cho cả nhà ăn một ngày ba bữa.
"Ha ha, chúng ta số may." Cũng đã bị nhìn thấy, Mễ Thiên Hạo cũng sẽ không che giấu nữa, hào phóng nói, thuận tiện bỏ cá vào trong thùng nước.
Khổng Đại Tráng bọn họ nhìn đến mê tít mắt, dồn dập biểu thị phải giúp đánh bắt
cá.
Mễ Thiên Hạo bọn họ đã bắt được một con cá lớn, không sợ không có thu hoạch, không nghĩ nhiều đã đồng ý, có điều trước đó nhắc nhở bọn họ nơi này cũng không nhiều cá, không bắt được thì tuyệt đối không nên thất vọng.
Nhưng mà, khả năng là do có con cá chép kia mở đầu, sau này đám người kia thật sự phát hiện không ít cá, đặc biệt là khuông trúc được Mễ Thiên Trạch ném xương chim sẻ vào bên trong, vậy mà lập tức bắt được mười mấy con, cũng không biết những con cá này lúc ban đầu núp ở chỗ nào.
Đầu cá trông cũng không lớn, to nhất cũng chỉ to nhỏ bằng ngón tay người, cho dù như vậy, một đám người cũng hài lòng.
Chiên xào, nấu canh, ngửi thấy vừa tươi vừa ngon, chỉ cần nghĩ thôi cũn làm người ta ứa nước miếng.
Sau khi hoạt động bắt cá kết thúc, một đám người phân chia số cá bắt được, ngoại trừ cá chép to bắt được lúc đầu kia, số cá khác thì mỗi người đều được phân chia hai ba con, hơn nữa rau dại được hái lúc trước có thể tính là phần thắng mang trở về.
Mấy người ở trên đường rẽ về các hướng khác nhau.
Trên đường trở về, Mễ Điềm Điềm nhìn thấy cha mình đang đâm đầu đi tới, ánh mắt sáng lên, chạy chậm tiến lên nghênh tiếp, đùng một cái ôm đùi Mễ Húc Quang.
"Cha, Điềm Điềm rất nhớ cha."
"Con gái ngoan, cha cũng rất nhớ con." Mễ Húc Quang một mặt cười khúc khích, ôm người không buông tay.
Ông vốn muốn đến tìm bọn nhỏ sớm một chút, nhưng thời điểm chuồn êm không cẩn thận bị bác trai của mình, cũng chính là đại đội trưởng Mễ nhìn thấy tóm gọm, chỉ có thể tiếp tục trở lại khổ hề hề nhổ cỏ, cuốc đất.
Chờ thật vất vả làm xong công việc thì cũng đã đến buổi trưa, trong lòng ghi nhớ mấy đứa trẻ còn chưa về nhà, ông cùng người trong nhà nói một tiếng liền vội vã đi ra ngoài, vừa vặn ngay ở trên đường tình cờ gặp.
"Cha, chúng ta bắt được thật nhiều cá nha." Mễ Điềm Điềm nhỏ giọng nói với Mễ Húc Quang, âm thanh ngọt ngào cực kỳ kiêu ngạo.
Truyện convert hay :
Nghịch Thiên Chí Tôn