Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy

Cá Kho 6


trước sau

"Không có sau đó." Bà cụ Mễ cười ha ha, nói, "Ông nội cả của mấy đứa đột nhiên xuất hiện, hù dọa người cho bỏ đi, đây vẫn là lần thứ nhất mắng thắng người khác nhẹ nhàng như vậy, thoải mái."

"Oa, bà nội thật lợi hại, ông nội cả cũng mạnh thật." Bọn nhóc vô cùng nể nang, vỗ tay cười nói.

Được cháu trai cháu gái khen như vậy, bà cụ Mễ còn rất đắc ý, bà không quên nhắc nhở mọi người: "Mọi người đều nhớ kỹ, sau này thấy bà già sát vách, tận lực đi đường vòng, để tránh bị bắt nạt. Nếu như thật sự bị bắt nạt, liền đến nói cho bà nội, bà nội thay mọi người hả giận."

Triệu Hồng Diệp lòng dạ nhỏ nhen như mũi kim, ai biết có thể hay không bởi vì đánh không lại mắng không thắng được bà cho nên liền hướng về mấy đứa cháu. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Mễ Điềm Điềm đi một bước nhỏ một bước nhỏ tới gần, nghe lời bà nội giải thích, trong lòng ấm áp dễ chịu, có dục vọng muốn khóc. Ở trong đoạn trí nhớ mà cô có thêm kia, bà nội cũng là như vậy, vẫn luôn rất che chở cô.

"Ai u, Điềm Điềm tới rồi, mau tới bên người bà nội." Nhìn thấy Mễ Điềm Điềm, vẻ mặt bà cụ Mễ trở nên càng thêm ôn hòa, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, bé ngoan nhà bà cũng không thể nghe những câu nói kia, vẫn mềm mại dễ thương mới tốt.

Những cậu nhóc không phải bé ngoan: Bà nội thật sự là tiêu chuẩn kép nha.

Lúc này, Thái Tiểu Đào bưng món ăn cuối cùng một bàn từ trong phòng bếp sát vách đi ra, cười bắt chuyện với mọi người: "Ăn cơm thôi. Món ăn cũng đã làm tốt, chúng ta mau mau tranh thủ ăn lúc còn nóng."

Ngày hôm nay bà ta ở trong phòng bếp bận việc một hồi lâu, dùng rau dại làm rau trộn hoa mã lan, dương xỉ chưng khoai tây, canh cây tể trứng hoa, thỏ lột da phân thành ba, chân thỏ cắt thành từng khối từng khối để kho, đầu thỏ giữ lại tạm thời không dùng đến, vị trí còn lại cắt thành miếng nhỏ hạt lựu, xào chung với ớt đỏ và tiêu cay, làm thành thịt thỏ xào cay. Còn cá chép to và một vài con cá nhỏ cũng không bị quên, cá chép kho lên, cá nhỏ thì cho dầu vào chiên, thành món cá chiên hương thơm ngát.

Hết thảy món ăn, toàn bộ đều có số lượng lớn.

Tràn đầy một bàn lớn đều là món ăn, người xem hoa cả mắt. Mọi người hiếm thấy ăn được bữa ngon, bà cụ Mễ còn lấy ra gạo bình thường nhịn ăn, dùng củi lửa nấu một nồi cơm trắng to, cơm vừa nấu chín óng ánh long lanh, mỗi người đều xới một chén.

Trên bàn cơm có bầu không khí rất là hòa hợp,
mọi người không hề tiến hành tranh đoạt, bởi vì biết những thức ăn này mỗi người đều có thể ăn được không ít, căn bản không cần cướp.

Nhà họ Mễ có bàn ăn rất lớn, người lớn đứa nhỏ đều có thể ngồi cùng một chỗ. Mễ Điềm Điềm ngồi ở giữa cha mẹ, cũng không cần tự mình đi gắp đĩa rau, tự có món ăn và thịt đưa tới cửa, bởi vì biết cô muốn ăn cá, đã suy nghĩ thật lâu, Thái Kiều Chi còn cố ý gắp nhiều vài khối cho cô.

Mễ Điềm Điềm ăn đến ngay cả đầu đều không nhấc lên nổi, cầm cái muỗng nhỏ liên tục nhét món ăn vào trong miệng, gò má phồng lên cực kỳ giống bé chuột đáng yêu, miệng nhỏ sáng lấp lánh hiện ra bóng loáng. Một đôi mắt to long lanh phát sáng, mê muội mỹ thực không thể tự kiềm chế.

Những đứa trẻ khác cũng không kém bao nhiêu.

Các người lớn thì đối lập khắc chế, nhưng dưới tốc độ ăn nhanh nhưng vẫn không biến chậm, vừa ăn còn vừa có thời gian rảnh tán gẫu.

Một mâm món ăn này hẳn là thịnh soạn nhất trong năm nay, ăn xong nếu còn muốn ăn nữa hẳn phải chờ một năm nửa năm, một người khác thì lại nói ngày hôm nay bọn họ có thể ăn được tốt như vậy, vẫn là nhờ có mấy đứa trẻ, nếu không phải bọn họ có lòng, trong nhà làm sao có khả năng sẽ có thêm rau dại, thỏ và cá chứ?

Nói cho cùng, vẫn là số may nha. Mấy đứa nhỏ này làm sao lại có vận may tốt như vậy chứ?

Các người lớn đang chuẩn bị triển khai liên tưởng phong phú muốn tiến hành suy đoán, lại đột nhiên nghe được một trận tiếng khóc mơ hồ.

“Hu hu hu, tại sao con không được đi theo. . . hu hu hu, con cũng muốn đi hái rau dại bắt cá lớn. . ."

Mọi người định thần nhìn lại, phát hiện Mễ Thiên Ân vừa ăn từng khối chân thỏ, vừa oan ức đến khóc lóc.

Mà Tiêu Tuệ ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt đầy vẻ lúng túng.

Ngày hôm nay, là bà ta mạnh mẽ mang con trai từ trong đội ngũ của bọn nhỏ đi.

"Hu hu hu, đều do mẹ, mẹ thật đáng ghét." Thấy mọi người đều nhìn mình, nước mắt của Mễ Thiên Ân lập tức vỡ đê, lớn tiếng khóc lên.

Cậu là thật sự oan ức.

Truyện convert hay : Hồng Mông Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện