"Được rồi, tôi cũng không nói cô cái gì, Tiêu Tuệ, tự cô ngẫm lại, trước đây nhà chúng ta không phải đều như vậy sao? Người lớn ra ngoài làm việc, đứa trẻ trong nhà liền do người ở nhà cái phụ trách, A Chi, còn có Tiểu Đào, có ai chưa từng chăm sóc Thiên Ân? Cô làm như vậy, khó tránh khỏi có chút quá mức rồi, sau này nên xin lỗi thì xin lỗi, tự cô xem xét mà làm."
"Thằng lớn, đi gọi thằng hai đi vào, mẹ biết nó đứng ở cửa." Bà cụ Mễ uống một hớp, nói với thằng con lớn nhất đang há hốc mồm.
"A? Dạ." Mễ Húc Huy nhất thời còn không phản ứng lại, nghĩ thầm mẹ làm sao biết em hai ở cửa. Bà cụ có khí thế quá mạnh, ông ta không dám mở miệng phản bác, ngoan ngoãn chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài quả nhiên có người đang đứng, trong tay còn ôm một người. Thấy ông ta nhìn sang, lúng túng nở nụ cười, chào hỏi: "Anh cả. . ."
Mễ Húc Kiệt thật sự rất lúng túng, sau khi ông ta ra cửa vốn định trước tiên mang Thiên Ân vào trong phòng, nhưng chung quy không yên lòng vợ, liền quyết định ở cửa nghe trộm một lúc, chờ xác định không sao rồi sẽ rời đi. Nhưng không nghĩ đến, mẹ mình không theo lẽ thường ra bài, lời nói chưa nói vài câu, liền để anh cả đến gọi người, còn vạn phần khẳng định ông ta đứng ở cửa.
Mễ Húc Huy nhìn chằm chằm em trai nhìn một lúc lâu, oán thầm châm ngôn quả nhiên nói thật hay, hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn cái mông của anh em bọn họ động đậy thôi thì mẹ liền có thể biết bọn họ là muốn đi tiểu hay đi nặng không phải sao?
"Vào đi."
Cho nên, Mễ Húc Kiệt mới rời đi 3 phút, mang theo nụ cười khô cằn, ôm con trai đi vào.
"Mẹ." Mễ Húc Kiệt lấy lòng hô một tiếng.
Bà cụ Mễ nhấc mí mắt lên, mặc kệ ông ta, trái lại vẫy vẫy tay với cháu trai nhỏ trong lồng con thứ hai: "Thiên Ân lại đây, đến chỗ của bà nội."
Mễ Thiên Ân từ trong lồng ngực cha rời đi, chân bước nhào vào trong lồng ngực bà cụ Mễ, nước mắt lưng tròng nói: "Bà nội ~ "
Cậu đã ngừng khóc, trong mắt mang theo chút ít sợ sệt, nhưng đối với bà cụ Mễ vẫn hết sức thân thiết. Trẻ con trời sinh có giác quan thứ sáu, biết bà nội của mình cũng sẽ không làm thương tổn cậu.
Sự thật cũng là như vậy.
Bà cụ Mễ sờ sờ tóc cháu trai, hỏi: "Thiên Ân, bình thường mẹ con đối với con thế nào?"
"Mẹ đối với con rất tốt." Mễ Thiên Ân chỉ cho rằng mẹ chọc bà nội tức giận, bà nội muốn trừng phạt mẹ, trước khi trừng phạt tới hỏi ý kiến cậu. Trong lòng cậu quýnh lên, vội vã nói chuyện giúp mẹ.
Mỗi ngày vào buổi tối, mẹ đều sẽ một bên vỗ cái bụng của cậu, một bên nhẹ giọng hát ru cậu ngủ. Nếu như sau khi cậu ngủ đá văng chăn ra, mẹ chẳng mấy chốc sẽ phát hiện, giúp cậu đắp kín chăn một
lần nữa. Có một lần cậu sinh bệnh, mẹ liền ngồi ở trước giường, ngày đêm chờ đợi, đổi khăn trên trán cho cậu, lau đi mồ hôi chảy ra bởi vì bị sốt trên trán.
Các chị gái đều nói, mẹ yêu cậu nhất.
"Bà nội, bà đừng mắng mẹ có được hay không?" Mễ Thiên Ân lắc tay bà cụ Mễ, năn nỉ nói.
Bà cụ Mễ cười cười, ngược lại hỏi: "Lúc nào bà nội nói là muốn mắng người chứ?"
"Ồ, không phải sao?" Trên mặt nho nhỏ là vẻ mông lung to to, Mễ Thiên Ân cảm thấy, chính mình cũng sắp bị bà nội làm cho hồ đồ rồi.
"Đương nhiên không phải. Có điều bà nội hỏi con chuyện này cũng là có nguyên nhân, Thiên Ân, nếu như con biết mẹ đối với con rất tốt, vậy tại sao lúc trước con lại nói mẹ thật đáng ghét chứ?"
Khuôn mặt Mễ Thiên Ân đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Con, con không phải cố ý, con chỉ cảm thấy, nếu như không phải tại mẹ thì con liền có thể cùng Điềm Điềm bọn họ cùng mang về thật nhiều thật nhiều đồ ăn giúp trong nhà. . ."
Cậu cũng muốn cống hiến cho nhà mình.
"Vậy con có nghĩ tới hay không, nếu như con nói như vậy thì mẹ con sẽ khổ sở?" Bà cụ Mễ tiếp tục dẫn dắt.
Được mẹ chồng dùng ánh mắt ra hiệu, Tiêu Tuệ đúng lúc lộ ra một vẻ mặt thương tâm muốn khóc, thành công lừa gạt Mễ Thiên Ân.
Lúc này cậu liền tay chân luống cuống.
Những người lớn ở xung quanh vừa thấy, đã đoán ra bà cụ muốn làm cái gì, tất cả đều nín cười, nhìn bà giáo dục đứa trẻ, lo lắng trong lòng cũng buông xuống toàn bộ.
"Oa." Mễ Thiên Ân gào khan một tiếng, từ bên người bà cụ Mễ chạy đi, nhào vào trong lồng ngực Tiêu Tuệ, "Mẹ, xin lỗi, sau này con sẽ không tiếp tục nói chán ghét mẹ, mẹ rất tốt, con rất thích mẹ."
Tâm tư của một đứa trẻ vừa đơn giản vừa thuần túy, sau khi biết mình sai rồi, ngay lập tức liền nói xin lỗi, không hề do dự chút nào. Hơn nữa bọn họ cũng sẽ không cảm thấy xin lỗi là một chuyện rất mắc cỡ, trái lại cho rằng quy tắc hẳn là như vậy, nhỏ giọng xin lỗi xong, đối phương tiếp nhận rồi, mọi chuyện liền có thể có một kết thúc.
Tiêu Tuệ ôm đứa trẻ, nội tâm một mảnh phức tạp, ngẩng đầu nhìn những người khác, phát hiện bọn họ đã không còn quan tâm tình huống ở bên này, liền ngay cả em dâu ba, cũng đã cúi đầu bắt đầu chơi oẳn tù tì với con gái.
Truyện convert hay :
Đô Thị Tiên Tôn