Trời tháng ba tối rất nhanh, cơm tối ăn xong không bao lâu, ngoài trời liền triệt để tối đen.
Triệu Hồng Diệp ở trong nhà liên tục đi tới đi lui, gót chân ma sát mặt đất, xoạt xoạt xoạt, xoạt xoạt xoạt, phiền người buồn bực mất tập trung.
Tiền Hữu Kim không hợp mắt, mắng một câu: "Phiền chết rồi. Bà già đáng chết, bà có thể đừng ở trước mặt tôi lúc ẩn lúc hiện được không, bà mà còn đi như vậy, một ngày sẽ mòn hư một đôi giày. Tiền trong nhà chúng ta là gió to thổi đến hay sao?"
Hai người đều có tính khí không quá tốt, những năm này đều cãi nhau mà ở chung, nghe xong Tiền Hữu Kim, Triệu Hồng Diệp dừng lại, mạnh mẽ phỉ nhổ ông ta một cái, mắng trở lại: "Giày này là tôi tự bỏ tiền mua, phá hư thì mắc mớ gì tới ông, ông là thứ vắt cổ chày ra nước, cả ngày chỉ biết nói linh tinh, cũng không thấy tích góp lại bao nhiêu tiền. Một ngày cũng không để tôi trải qua hật tốt, ông còn có mặt mũi tới nói tôi sao? Cút đi."
Tiền Hữu Kim nói không lại bà ta, bị tức đến hồng hộc thở dốc ở trên ghế, da mặt đỏ bừng lên. Hai vợ chồng Tiền Hải và Vân Nga cùng ở một phòng đã thấy tình cảnh cha mẹ cãi nhau rất nhiều, vừa mới bắt đầu còn vội vội vàng vàng khuyên cản, giờ đã biến thành hiện tại ngoảnh mặt làm ngơ.
Con trai của bọn họ là Tiền Đại Nha và Tiền Nguyên Bảo, một người nhát gan không dám lên tiếng, một căn bản không thèm để ý, tự mình ở một bên chơi đùa.
Phát hiện không có người đứng ra thế mình nói chuyện, Tiền Hữu Kim vứt câu tiếp theo "Tôi đi về ngủ", liền thở phì phò đi mất.
Triệu Hồng Diệp mới mặc kệ ông ta, gọi Vân Nga đến, sai bà ta đi ra bên ngoài tìm Tiền Nhị Nha, làm sao đi ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa về.
"Con nhóc chết dầm kia, kêu nó đi lấy đồ vật, lâu như vậy không trở lại, sẽ không phải là ở bên ngoài chơi đùa chứ?"
Bà ta lo lắng không phải an toàn của cháu gái ruột, mà là sợ cô ta cầm được đồ tốt từ nhà họ Mễ, chính mình lén lút trốn đi ăn. Đồ ăn mà, ăn vào bụng rồi thì bà ta còn có thể khiến người ta phun ra hay sao?
Vân Nga mở miệng muốn nói cái gì, nhưng bị mẹ chồng nhìn chằm chằm thì vô thức lui về sau một bước, sau đó lo lắng đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra không xa mấy bước, bà ta liền nhìn thấy bóng người của con gái chậm rì rì hướng về nhà.
"Nhị Nha, làm sao đi ra ngoài lâu như vậy mới trở lại?" Trên mặt Vân Nga vui vẻ bước nhanh về phía trước, nhỏ giọng dặn dò, "Lo lắng chết mẹ rồi, bà nội của con thật giống như tức giận hỏng rồi, chờ lát nữa
đi vào con mau mau xin lỗi bà ấy, đừng tranh luận."
Nghe xong lời của mẹ nguyên thân, Tiền Nhị Nha lặng lẽ lườm một cái, nghe một chút, nghe một chút xem, đây là người làm mẹ nói ra sao, tìm được người không hỏi cô ta đi đâu, không quan tâm cô ta có như thế nào hay không, trực tiếp liền nói với cô ta đợi lát nữa không nên cãi nhau cùng bà lão kia.
Bà lão kia hung dữ cực kì, động một chút là mắng người, chửi còn khó nghe, cô ta chủ động hỗ trợ làm việc cũng không thể thay đổi được tốt hơn. Nếu không phải vì trị số hảo cảm, cô ta mới không vác khuôn mặt của mình dán vào cái mông lạnh của người khác.
Cô ta chưa từng thấy bà cụ nào hung tàn như vậy.
Trong lòng Tiền Nhị Nha không dễ chịu, đối với gia đình của nguyên chủ vô cùng không lọt mắt. Tiền Hữu Kim ích kỷ bủn xỉn, Triệu Hồng Diệp tham lam nham hiểm, cha của nguyên thân kế thừa khuyết điểm của cha, còn thường đánh vợ, mẹ nguyên thân nhẫn nhục chịu đựng, động một chút là khóc.
Cho tới chị và em trai và nguyên thân, người trước nhát gan sợ phiền phức, ở nhà thì cái miệng kín như hồ lô, nửa ngày không nói một câu, cả ngày chỉ biết làm việc; người sau là cục cưng quý giá trong nhà, là đứa cháu trai duy nhất hiện nay, địa vị thậm chí chỉ ở bên dưới Tiền Hữu Kim và Triệu Hồng Diệp.
Nguyên thân là con gái thứ hai trong nhà, sinh ra không được bà nội quan tâm, ông nội không yêu, cha có cũng như không, may là còn có Vân Nga và Tiền Đại Nha thương yêu và chăm sóc, tình cảnh thật ra coi như không tệ. Đặc biệt là sau khi cô ta và Mễ Điềm Điềm sát vách trở thành bạn bè, tình cờ có thể được chia đồ ăn ngon, tháng ngày trải qua so với Tiền Đại Nha càng tốt hơn không ít.
Đáng tiếc. . . Hiện tại Tiền Nhị Nha đã không ở đây, ở trong khối thân thể này chính là Tiền Giai Dung, thân thể mặc dù mới 4 tuổi, nhưng linh hồn đã 17 tuổi.
Cô ta xem thường chuyện chơi đùa cùng với mấy đứa trẻ con còn hôi sữa.
Lại nói, có ngón tay vàng kề bên người, chỉ cần cô ta lợi dụng ngón tay vàng cho tốt, kiếm lời trị số hảo cảm từ trên người những người khác, cuộc sống sau này liền hãy chờ xem, khẳng định trải qua càng thoải mái.
Truyện convert hay :
Thần Y Hoàng Hậu: Ngạo Kiều Bạo Quân, Cường Thế Sủng!