"Không phải không phải, cái này là vốn đã có sẵn." Mễ Thiên Hạo ở một bên nói chen vào, "Con và anh trai không cẩn thận phát hiện, cảm thấy thú vị liền coi nó là làm hang động chứa bảo vật."
"Ha ha, hiện tại sao có thể cam lòng lộ ra hang động chứa bảo vật của mấy đứa vậy? Ừm. . . Để cha đi xem xem. . ." Mễ Húc Quang một bên chế nhạo hai đứa con trai, một bên chạy tới đặt bàn tay vào trong thăm dò, phát hiện bức tường có một đoạn trống rỗng, dung tích không tính đặc biệt lớn, chỉ cần bỏ nhiều mấy quả trứng gà liền đầy, nhưng. . . cũng đã đầy đủ.
Hai người Mễ Thiên Hạo và Mễ Thiên Trạch không nói lời nào, "Hang động chứa bảo vật" này có thể là bọn họ, cũng có thể là của cả nhà bọn họ. Cha mẹ thường hay nói, có thứ tốt tốt chia sẻ lẫn nhau, sinh hoạt mới sẽ vui vẻ, vậy bọn họ nói ra hang động chứa bảo vật này cho cha mẹ và em gái thì cũng rất vui vẻ.
Mễ Húc Quang cầm lấy nửa khối gạch kia, chậm rãi nhét trở về bên trong đoạn trống rỗng của bức tường, phát hiện gạch vừa vặn kẹp lại, trừ phi là dùng ngoại lực kéo ra, nếu không thì không dễ dàng buông lỏng rơi xuống, mới nhìn thì vách tường phía này trông hoàn hoàn chỉnh chỉnh không có bất cứ vấn đề gì.
Quả nhiên là hang động chứa bảo vật.
"Được rồi, Thiên Hạo Thiên Trạch, nơi này chúng ta liền tiếp tục giữ lại, nói không chừng sau này có tác dụng lớn. Có điều việc này mọi người không được nói cho những người khác, cứ cho đây là bí mật nhỏ của nhà chúng ta, thế nào?"
"Hay lắm. Bí mật nhỏ." Hai anh em đáp ứng, trong lòng đắc ý, liền biết cha sẽ như vậy nói.
Mễ Điềm Điềm cũng cùng nghiêm túc gật đầu, còn làm dùng hai tay làm động tác che miệng lại, biểu thị mình tuyệt đối sẽ không nói ra, chọc những người khác vui vẻ cười một trận.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của bà cụ Mễ.
"Thiên Trạch, đi ra một chút, bà nội có chuyện tìm con." Bà cụ Mễ gõ cửa phòng một cái, hướng vào trong phòng hô.
Mễ Thiên Trạch đáp một tiếng, mở cửa nhìn thấy trong tay bà nội bưng một bát thịt, ở phía trên còn dùng một cái bát đậy lại, cẩn thận ngửi mùi vị, giống với thịt thỏ mà buổi tối bọn họ ăn.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Bà nội, chuyện gì vậy ạ?" Tuy rằng bất ngờ tại sao bà nội lại bưng thịt tìm đến cậu, nhưng cậu cũng không dám cho rằng thịt này là cho mình.
Quả nhiên, bà cụ Mễ cầm bát đưa cho cậu phân phó nói: "Con giúp bà nội đi một chuyến, mang bát thịt này cho ông nội cả của con, trên đường cẩn thận một chút, tốt nhất không nên bị người ta nhìn thấy."
Ông nội cả của Mễ Thiên Trạch chính là Mễ Phong Thu, thời điểm buổi chiều hai người tình cờ gặp mặt, bà cụ Mễ liền dự định sẽ
mang một bát thịt sang cho người ta, hơi làm lỡ chút thời gian, hiện tại đưa tới cũng kịp.
Việc này Mễ Thiên Trạch thuần thục, bởi vì cậu chạy nhanh, đã thế cậu đã đi qua quá nhiều lần, đường sang nhà ông nội cả nhắm mắt lại cũng có thể tìm tới.
Còn chuyện bà nội sai cậu đi đưa thịt, Mễ Thiên Trạch cũng hoàn toàn không có dị nghị. Ông nội cả và ông nội là anh em ruột, hai nhà quan hệ vẫn rất tốt, lại nói, bình thường ông nội cả rất chăm sóc cả nhà bọn họ, ông nội và bà nội đạt được thứ tốt thì đưa tới một ít là chuyện đương nhiên.
"Được rồi, để con đi." Mễ Thiên Trạch tiếp nhận bát, quay đầu nói một tiếng với cha mẹ, lại lên tiếng chào hỏi cùng bà cụ Mễ, liền lặng lẽ ra cửa, hướng về nhà Mễ Phong Thu chạy như điên.
Bà cụ Mễ vào phòng, đầu tiên là ôm cháu gái nhỏ đùa một lúc, lại cùng hai vợ chồng con trai nhỏ nói chuyện một lát, thấy đôi mắt cháu gái khép kín hợp liền ôm cô vào ổ chăn, để tự cô đi ngủ, chính mình đi tới trong sân, chờ đợi cháu trai ra ngoài chạy trở về.
Khi Mễ Điềm Điềm chơi đùa với bà nội, cũng đã buồn ngủ không chịu được, cả người mơ mơ màng màng, chờ trở lại ổ chăn quen thuộc, cô gắng gượng tìm Thủy Tinh Cầu bói toán số mệnh ngày mai, kết quả bói toán tiến vào tai trái lỗ ra tai phải, căn bản không nhớ được gì, chỉ biết Cầu Cầu nói với cô, ngày mai cô tận lực không nên ra khỏi cửa, vận may không tốt lắm. . .
Còn những chuyện khác, chờ ngày mai tỉnh lại hỏi lại Cầu Cầu vậy.
Mễ Điềm Điềm an tâm ngủ thiếp đi.
Thủy Tinh Cầu đã từ bỏ giãy dụa, đối với Túc Chủ tuổi nhỏ tiểu tự chọn Túc Chủ, khóc lóc cũng phải hỗ trợ cho xong. Điềm Điềm còn nhỏ, nên ngủ rất sớm, mau mau lớn lên.
Bà cụ Mễ ở trong sân đợi nửa giờ, mới nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiến bước chân chạy về, Mễ Thiên Trạch cầm hai cái bát không chạy vào.
"Trở về rồi sao? Trên đường còn thuận lợi không?" Bà cụ Mễ tiến lên tiếp nhận hai cái bát từ trong tay cháu trai, phát hiện tay cậu lành lạnh, lại dùng một cái tay còn lại hỗ trợ bưng xoa xoa, "Khổ cực Thiên Trạch, một chút trở lại trước tiên ngâm chân rồi uống một chút nước nóng, thân thể ấm áp rồi hãy ngủ."
Truyện convert hay :
Thần Cấp Cuồng Tế