Thập Niên 70: Phúc Khí Tràn Đầy

Đuổi Chim 2


trước sau

Mặc dù là nghĩ như thế, nhưng Mễ Điềm Điềm vẫn chăm chú hướng về Thủy Tinh Cầu biểu thị chính mình sẽ chú ý. Thủy Tinh Cầu rất là vui mừng.

"A?" Mễ Thiên Ân kêu rên một tiếng, "Điềm Điềm tại sao không ra khỏi cửa chứ, ngày hôm nay khí trời thật tốt, dưới chân núi khẳng định vừa mọc ra thật nhiều rau dại, ồ đúng rồi, còn có cá, khẳng định cũng có thể bắt được giống như ngày hôm qua, em nhìn xem anh đều chuẩn bị công cụ kỹ càng rồi, Điềm Điềm thật sự không đi sao?"

Nói đến hưng phấn, Mễ Thiên Ân thậm chí bắt đầu lôi kéo cánh tay Mễ Điềm Điềm lay động trái phải.

Hai người một bốn tuổi, một năm tuổi, Mễ Thiên Ân hơi hơi cao hơn một chút, nhưng trên mặt cô gái nhỏ là vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt bé trai làm nũng và lấy lòng, động tác và biểu hiện như thế, gộp lại cảm thấy không thích hợp chút nào.

Mễ Điềm Điềm thật không nghĩ đến, anh trai Thiên Ân vậy mà sẽ dính người như vậy, cô quăng ánh mắt năn nỉ tìm đến phía Thái Tiểu Đào ở một bên xem trò vui, muốn bác gái cả ra tay, triệt để đánh nát hi vọng ra ngoài chơi của anh trai Thiên Ân.

"Bác gái cả, bác mau nói với anh trai đi. . ." Giọng nói trẻ con nhẹ nhàng và cảm giác bất lực không hợp tuổi tác, Mễ Điềm Điềm chờ mong nhìn về phía Thái Tiểu Đào.

"Ha ha." Thái Tiểu Đào nhịn không được, bật cười. Sau khi cười xong cảm giác mình không nên như vậy, liền tiến lên một bước động tác nhẹ nhàng tách hai đứa nhóc ra, chủ yếu là lấy cánh tay của Mễ Thiên Ân từ trên tay Mễ Điềm Điềm xuống.

Không nhẹ không nặng, lỡ như làm đau Điềm Điềm liền không tốt.

"Được rồi Thiên Ân, ngày hôm nay con và Điềm Điềm ở nhà với bác gái cả đi, không nên ra khỏi cửa." Thái Tiểu Đào nói, "Hai người các con quá nhỏ, không có các anh trai chị gái đi theo thì bác không yên lòng để hai đứa đơn độc đi ra ngoài, chờ sau này có ngày nghỉ, lại để các anh trai chị gái dẫn đi chơi thế nào?"

Bác gái cả đã như vậy nói rồi, Mễ Thiên Ân cũng chỉ có thể bĩu môi gật gật đầu, xem ra hôm nay ra ngoài chơi vô vọng rồi. Nhưng ở nhà cũng thật nhàm chán, trong nhà những thứ có thể chơi thì cậu và Điềm Điềm cũng đã chơi chán, lại nói bọn họ một là bé trai một là bé gái, sở thích căn bản không giống nhau, như bắt sâu, chọi gà, Điềm Điềm không có hứng thú chút nào.

Tâm tình Mễ Thiên Ân trầm trọng thở dài, tâm tình dùng mắt trần có thể thấy mà uể oải. Cậu thật sự thật thê thảm.

Mà biến
hóa của cậu là Thái Tiểu Đào và Mễ Điềm Điềm không hy vọng nhìn thấy, tuy rằng bọn họ không muốn để cho Mễ Thiên Ân đi ra ngoài, nhưng cùng lúc cũng không muốn cậu trở nên không vui vẻ. Không được, phải nghĩ một biện pháp, để Mễ Thiên Ân vui vẻ lên một lần nữa.

Thái Tiểu Đào suy nghĩ một chút, nói: "Thiên Ân, con và em gái ở trong sân chơi thế nào? Ngày hôm qua rau dại vẫn chưa thu thập toàn bộ, bác gái cả dự định lấy một phần đi ra hong khô, hai người các con giúp bác gái cả nhìn những rau dại kia, không nên để cho chim sẻ hoặc chim tước lấy mất được không?"

Chủ ý này hay, vừa có thể để hai người cùng nhau chơi đùa, còn có thể hỗ trợ bác gái cả, có thể nói là lựa chọn tốt nhất để ở nhà, hai người không nghĩ nhiều đã đồng ý.

Thái Tiểu Đào chuẩn bị hong khô rau sam, ngày hôm qua rau dại mà bọn nhỏ mang về có chủng loại phong phú, trong đó lẫn vào một phần nhỏ rau sam. Loại rau dại này trực tiếp ăn vào thì sẽ có vị cay cay, sau khi hong khô sẽ không, lại có thêm vị chua.

Vị của rau sam không phơi khô có người yêu thích, cũng có người không thích, không khéo chính là toàn bộ người nhà bọn họ đều là người sau. Bởi vậy tối hôm qua Thái Tiểu Đào nhặt hết rau sam, trước khi đi ngủ dùng nước lạnh ngâm một đêm, chuẩn bị ngày hôm sau phơi nắng, giữ lại sau này ăn nữa.

Vừa vặn hai đứa nhóc này nhàn đến phát chán không yên tĩnh được, bà liền giao công việc này cho hai người là xong rồi.

"Bác gái cả bác yên tâm đi, con và em gái nhất định sẽ chăm chú hoàn thành nhiệm vụ." Làm anh trai, Mễ Thiên Ân chủ động từ trong tay Thái Tiểu Đào tiếp nhận chậu nước nhỏ, trọng lượng của chậu rõ ràng để cánh tay cậu chìm xuống, nhưng vì mặt mũi cậu cắn răng nhịn xuống, lời thề son sắt bảo đảm nói với Thái Tiểu Đào.

"Con cũng sẽ cố gắng." Mễ Điềm Điềm nắm quả đấm nhỏ ở một bên tiếp sức cho mình.

"Được rồi." Thái Tiểu Đào cười sờ sờ đầu hai người, "Vậy bác gái cả giao nhiệm vụ cho các con, chờ sau này có cơ hội, bác gái cả làm sủi cảo rau sam cho hai đứa ăn."

Truyện convert hay : Chiến Thần Trở Về Diệp Quân Lâm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện