Hai mẹ con bước nhanh đi tới, vừa đi còn vừa tỉnh táo thảo luận khi đến nhà họ Khổng phải làm sao.
"Mẹ, Điềm Điềm chịu thiệt lớn như vậy, mấy ngày nay nên bù đắp dinh dưỡng." Mễ Húc Quang quan tâm thân thể con gái, nhắc nhở.
"Mẹ biết." Bà cụ Mễ bình tĩnh đáp lại, "Mấy đứa nhóc kia, từng đứa một, nhà bọn họ nhất định phải bồi thường. Cháu gái nhà họ Mễ chúng ta, không thể bị bắt nạt trắng trợn như vậy."
Mễ Húc Quang vui vẻ, ý kiến của hai người thống nhất, gật gật đầu. Nghĩ đến con gái sở dĩ bị thương cũng được cho là tai họa bất ngờ, lại nhắc nhở một câu: "Mẹ, mấy đứa nhóc kia cũng không phải cố ý, đợi lát nữa mẹ. . . đừng mắng quá hung."
Nghe xong lời này, bà cụ Mễ tức giận trừng con trai một chút, nói: "Con yên tâm đi, mẹ mới không phí sức đôi co với bọn họ. Con có tin hay không chỉ cần hai người chúng ta đi qua đó, bọn họ liền sẽ chủ động cầm đồ vật đi ra bồi thường cho chúng ta?"
Hả? Còn có thể như vậy? Đầu Mễ Húc Quang kẹt vài giây, trong lúc hoảng hốt nhớ tới công tích vĩ đại của mẹ mình từ thời mà ông có ký ức tới nay, đột nhiên liền cảm thấy, bà nói, thật giống cũng không phải rất khó thực hiện?
"Mẹ, mẹ xem đó mà làm là tốt rồi." Mễ Húc Quang cảm thấy, chính mình cùng đi để đạt được mục đích, hay là chỉ là vì hỗ trợ cầm đồ vật?
Gió lạnh thổi, đầu óc của ông càng càng bình tĩnh.
Mà sự lạnh lẽo này khiến ông đã nghĩ đến một chuyện bị lãng quên ngay từ đầu.
"Mẹ, ngày hôm nay không phải chị dâu ở nhà sao? Tại sao thời điểm Điềm Điềm có chuyện không thấy chị ấy đi ra? Hơn nữa khi chúng ta mang Điềm Điềm về nhà, trong nhà cũng không có bóng dáng chị ấy?" Mễ Húc Quang càng nói mặt vàng đen, hai tay không nhịn được nắm thành quả đấm, khắc chế lửa giận của chính mình.
Người nhà họ Mễ nhiều, ông Mễ cả đời tổng cộng sinh ba con trai, ba con gái, ngoại trừ con gái nhỏ nhất không lưu lại, những người khác đều trưởng thành, từng người thành gia. Hai con gái đã xuất giá, ba anh em nhà họ Mễ ở cùng một chỗ, ba anh em kết hôn lại
sinh con, hiện tại đã có sáu đứa cháu.
Bọn nhỏ tuổi tác không đồng đều, bốn đứa lớn đi trường tiểu học, còn hai đứa nhỏ, ngoại trừ Mễ Điềm Điềm thì còn có cái Mễ Thiên Ân của phòng hai. Bình thường thời điểm mọi người đi ra ngoài làm việc, đều sẽ lưu lại một người ở nhà coi chừng này hai đứa bé, thuận tiện làm cơm. Mà hôm nay, người lưu lại chính là chị dâu thứ hai Tiêu Tuệ.
Cho nên, bà ta đâu?
Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng hóa thành màu đen dày đặc.
Trong nhà giao hai đứa bé cho bà ta, là tín nhiệm. Nhưng hôm nay, ngoại trừ Mễ Điềm Điềm ở nhà, bà ta và Mễ Thiên Ân cũng không thấy.
Tình huống như thế là lần thứ nhất xuất hiện, cho dù đã kéo dài một đoạn thời gian cũng không ai biết. Nếu không phải Điềm Điềm từ trong nhà chạy ra không cẩn thận bị đá đập trúng đầu bị thương, những người khác trong nhà ai sẽ nghĩ tới lúc trước một mình cô bị nhốt trong nhà.
Đúng vậy, Điềm Điềm cho tới nay đều ngoan ngoãn nghe lời, không khóc không nháo, tại mọi thời khắc vì những thứ khác người suy nghĩ, lời nói khó nghe, người hơi lớn còn không hiểu chuyện bằng cô. Có thể như hiểu chuyện như vậy, đổi lấy là người khác cố ý quên đi và thờ ơ, Mễ Húc Quang tình nguyện con gái của chính mình là kiểu người rất tùy hứng, tối thiểu như vậy cô sẽ không bị bắt nạt ở nơi ông không nhìn thấy.
Hô hấp của Mễ Húc Quang ồ ồ thêm mấy phần.
Mà lửa giận của bà cụ Mễ cũng không ít hơn ông.
"Đi. Chúng ta trước tiên làm chuyện nên làm, chờ trở về nhà, mẹ lại tìm Tiêu Tuệ tính toán món nợ ngày hôm nay một chút."
Nghe giọng điệu của bà cụ Mễ, Mễ Húc Quang liền biết Tiêu Tuệ đã làm ra chuyện so với mấy đứa trẻ kia càng thêm không thể tha thứ, sau khi gật đầu đáp lại, đồng thời cùng bà cụ Mễ càng nhanh chóng đi về phía nhà họ Khổng.
Truyện convert hay :
Vô Địch Kiếm Thần