Nếu nói một quyển tiểu thuyết phải có nam nữ chính, thì nam phụ cũng là không thể thiếu.
Lúc trưởng thôn dẫn vị nam đồng chí này vào, Lâm Ngọc Trúc nhìn kỹ là nhận ra, vị này hẳn chính là nam hai trong tiểu thuyết, bởi ở trong sách lúc hắn lên sân khấu chính là một áng văn miêu tả hoa mỹ.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
(Quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai)
Lâm Ngọc Trúc nghĩ thật đúng như tác giả nói.
Cho dù là cõng bọc hành lý, tay xách túi lớn túi nhỏ, đứng trong sân viện lộn xộn ở nông thôn, cũng không chút nào che giấu được khí chất như lan như trúc của hắn.
Dáng người thẳng tắp mang theo một loại sức mạnh cứng cỏi, phương diện khí chất này vốn là huyền huyễn, một khi có được liền có thể thay đổi cả người, huống chi dung mạo cũng là thượng thừa.
Khuôn mặt của nam hai kỳ thật hơi thiên hướng nhu mỹ (nét đẹp nhu nhược của nữ giới), lại bị đôi mắt dẻo dai kia đè ép xuống, cả người nhìn qua liền có chút tinh xảo mới lạ.
Vài thanh niên trí thức trong sân đều là bị hắn làm chấn động rồi, người này cũng quá đẹp đi.
Trưởng thôn đem người vào sân, nói với mấy thanh niên trong sân: "Đây là thanh niên trí thức cuối cùng được phê duyệt đợt này, hôm nay mới đến, các ngươi giúp hắn sắp xếp một chút.
"
Quay đầu lại nói với Chu Nam: "Chu thanh niên tự mình làm quen một chút, có gì không hiểu ngươi liền hỏi Vương Dương Vương thanh niên, hắn là người cũ, nhóm thanh niên trí thức cũng coi như do hắn quản lý, ta còn có việc, liền đi trước!"
Chu Nam gật đầu, nhìn theo trưởng thôn rời đi.
Vương Dương lúc này vừa lúc ở trong sân ngồi không, thấy người mới, vội vàng lên tiếp đón, "Xin chào, ta là Vương Dương, Dương trong ánh mặt trời, nào, ta giúp ngươi xách hành lý, chúng ta vào nhà cất hành lý trước.
"
Chu Nam tất nhiên là nói lời cảm ơn, hai người cùng nhau vào phòng.
Hai người Vương Tiểu Mai vừa lúc mới nhóm bếp, Vương Dương báo các nàng làm thêm một phần cơm, mới không đến nỗi làm Chu Nam giữa trưa không có cơm ăn.
Bởi vì không phải tới cùng lúc, Chu Nam tự nhiên bị chú ý nhiều hơn, cũng không thấy hắn có bất kỳ hoảng loạn gì, trên mặt ngược lại khiêm tốn có lễ, giới thiệu chính mình với mọi người, hắn là người Cổ Thành, lộ trình xe lửa khác với nhóm người Lâm Ngọc Trúc, cho nên tới muộn một ngày.
Nghe tiếng Chu Nam, Lâm Ngọc Trúc lỗ tai không khỏi động, làm một thanh khống, thanh âm trong sáng như ngọc này lực sát thương không chỉ một chút, nói chuyện với ngươi cảm giác như một cỗ gió nhẹ phảng phất bên tai, xua tan nóng bức trưa hè.
Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ, không hổ là nam phụ mê đảo một lượng lớn nữ độc giả.
Phía dưới khu bình luận của quyển sách này, tranh luận lớn nhất chính là nữ chính nên chọn nam chính hay nam phụ.
Những người ủng hộ nam phụ, thay hắn bênh vực kẻ yếu, lời lẽ trôi chảy hùng hồn, vài trang đều kể không hết.
Lâm Ngọc Trúc đọc rất nhiều tiểu thuyết, cốt truyện có thể nhớ lại, hiện giờ nhìn thấy Chu Nam cũng nhớ ra không ít tình tiết.
Nàng nhớ rõ nam hai ở nông thôn cũng không phải xuất sắc, có tình cảm với nữ chính, tới phần sau trong sách ba người đều thi đỗ đại học ở thủ đô.
Ràng buộc cũng chính là từ lúc này bắt đầu, phải nói tác giả cũng thật sự ưu ái nữ chính con ruột, nam hai yêu mà không được, mãi đến kết cục đều là cả đời không cưới, các fan liền đau lòng không thôi, mỗi ngày lên án công khai, đến nỗi sắp gửi dao cho tác giả.
Tuy nhiên điều này cũng nói lên nam hai đối với nữ chính có thể nói là, rễ tình đâm sâu không thể rút!
Lâm Ngọc Trúc nhìn nam hai này thân cao mét 8, lớn lên dung mạo lời khen không ngớt, tuy rằng mọi thứ phù hợp thẩm mỹ của chính mình, thế nhưng hắn lại là cẩu tử nhà người khác, nếu đã biết hướng đi của cốt truyện, tất nhiên sẽ không sinh ra tâm tư khác với Chu Nam, cho nên mới mẻ qua đi liền không tiếp tục nhìn thẳng người ta.
Sau khi nàng rời mắt, Chu Nam rất khẽ khàng thở phào, không biết vì sao, vừa rồi hắn luôn có loại ảo giác bị đặt trên thớt soi kĩ, mấu chốt là trong mắt nàng có chút hài hước, làm cho hắn không hiểu ra sao.
Thời điểm mọi người ngồi cùng bàn ăn cơm, Vương Tiểu Mai cùng Triệu Hương Lan thường nhìn lén Chu Nam, người trước trong mắt có nhiều mới lạ, người sau ánh mắt có chút ý vị sâu xa, ngượng ngùng đã sắp lan khắp mặt.
Có thể là phát hiện nữ chính Lý Hướng Vãn cũng thường xuyên nhìn Chu Nam, ở trên bàn cơm Lý Hướng Bắc khuôn mặt lạnh tanh.
Không biết Lý Hướng Vãn có nhìn ra hắn đang ghen hay không, hoặc là lúc này vẫn chưa nhận ra tình cảm của nam chính, dù sao nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, rất tự tại.
Lâm Ngọc Trúc ở góc độ của người đọc tất nhiên đã nhìn ra nội tâm nam chính lúc này hoảng hốt, tràn đầy cảm giác nguy cơ.
Ai bảo nam nhân không có trực giác.
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc đảo qua hai người nam chính cùng nam phụ, chậc chậc chậc, nam chủ nếu ở đời sau sợ là không có khả năng