Bán đồ xong Lâm Ngọc Trúc không vội rời đi, nói chuyện phiếm mấy câu, hỏi thăm được hán tử này họ Tô, lại sửa miệng gọi Tô đại ca, kéo gần quan hệ thêm một chút rồi mới rời đi.
Chờ đi ra khỏi rừng cây nhỏ mới nhẹ nhàng thở ra, thấy không có ai bám theo, không khỏi tự giễu, xem ra chút hàng hoá này của nàng còn không lọt vào mắt người ta.
Tục ngữ nói khu dân cư là nơi bán hàng nhất định phải đi qua.
Nghe nói gần xưởng dệt trấn trên có một khu dân cư, bên trong có không ít hộ gia đình, mấu chốt là không có nhóm bảo vệ trông cửa.
Nơi như vậy sao có thể buông tha.
Lâm Ngọc Trúc một đường dựa vào hỏi thăm tìm được khu dân cư rồi, đeo cái sọt đi bộ xung quanh, quả nhiên một lúc sau có một bác gái đi tới, lôi kéo nàng đi đến một góc chết, nhỏ giọng hỏi: "Chàng trai trẻ, trong sọt của cháu có gì vậy?"
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười tủm tỉm, giống như một cậu bé thành thật, cũng nhỏ giọng nói: "Dầu, bột mì, bột ngô, còn có trứng gà."
Bác gái lập tức kích động, bắt lấy nàng, nói: "Bán thế nào? Cháu để sọt xuống cho đại nương nhìn xem, nếu không nhiều lắm, ta có thể giúp cháu mua hết."
"Dầu một cân 5 hào có phiếu, không phiếu không bán, ta có mười cân dầu.
Trứng gà có mười cân, 7 hào một cân không cần phiếu.
Bột mì có phiếu 4 hào, không phiếu 6 hào.
Bột ngô có phiếu 1 hào 5, không phiếu 2 hào.
Đại nương, ta không cần phiếu gạo."
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau giống như trộm.
Trứng gà trên thị trường tuy rằng đắt, nhưng chợ đen bán cũng không được giá cao, dù sao nếu giá cao hơn giá thịt lợn, mọi người thà rằng tích cóp phiếu thịt đi mua thịt lợn.
Bác gái hơi ghét bỏ trứng gà đắt.
Một phen cò kè mặc cả, trứng gà định giá 6 hào.
Lâm Ngọc Trúc nói đến khô cổ, hàng chưa bán được, toàn mặc cả.
Thương lượng xong giá cả, đại nương thấy hàng hoá không nhiều lắm sợ bị nẫng tay trên, dứt khoát lôi kéo Lâm Ngọc Trúc đi đến nhà bà.
Gặp phải người quen thì nói là bà con ở nông thôn đến.
Thời này nhà ai thân thích cũng cực kỳ nhiều!
Đem Lâm Ngọc Trúc đưa tới trong sân, bác gái bảo nàng chờ, liền đi ra ngoài tìm hội chị em.
Bác gái hiệu suất rất nhanh, chưa tới vài phút trong trong sân liền vọt vào không ít người, Lâm Ngọc Trúc nhìn chút đồ trong sọt, trong lòng nghĩ đủ chia hay không?
Nhất thời nàng ở trong nhóm bác gái trở thành người chạm tay là bỏng.
Chờ bán xong, Lâm Ngọc Trúc chỉ thu được vài tấm phiếu, ngẫm lại cũng hiểu, nhà bình thường một tháng cũng không tích cóp được bao nhiêu phiếu, trong tay có tiền đều nguyện ý mua lương thực giá cao, phiếu lưu lại để nhà dùng.
Số hàng này bán được 30 đồng cộng thêm 5 tờ phiếu, có thể bán được nhiều tiền như vậy còn phải quy công cho dầu nành, nếu không cũng chỉ có thể bán được mười mấy đồng.
Nàng người nhỏ sức yếu, một lần cõng không được bao nhiêu hàng hoá, chỉ có thể từ từ tới.
Thời điểm bác gái đưa nàng ra ngoài cực kì nhiệt tình, thân thiện nói: "Tiểu tử về sau có hàng liền đến chỗ đại nương, không phải ta thổi phồng, nhân duyên của ta ở khu dân cư này rất tốt, ngươi mang bao nhiêu hàng đến đều có thể bao hết cho ngươi!"
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, khờ khạo cười: "Đại nương ngươi yên tâm, có hàng ta liền tới đây!"
"Ai!" Bác gái lập tức vui vẻ ra mặt đưa nàng ra cửa.
Kế tiếp Lâm Ngọc Trúc cũng làm tương tự ở mấy con ngõ nhỏ, bán được không ít hàng, thuận tiện tích cóp một ít nhân mạch.
Bởi vì bán gà sống cho nên nàng không lấy trứng ra bán nữa, chủ yếu vẫn là bán dầu nành, gạo, mì và mấy con gà mái già còn thừa lại trong không gian, mấy lần bán hàng trong túi liền có gần 200 đồng, Lâm Ngọc Trúc trong lòng lại thấy phấn chấn, chỉ nửa ngày nàng kiếm được bằng tiền lương mấy tháng của người ta, nếu ngày nào cũng buôn bán như này, tiền nàng kiếm được nếu ở đời sau cũng đủ để ấm no.
Đáng tiếc thân phận hiện tại của nàng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, không thể ngày nào cũng tới trấn trên, thật vất vả đi được một lần, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vẫn nên bán nhiều một chút.
Trong tay có tiền trong lòng không hoảng hốt, làm!
Lúc này Lâm Ngọc Trúc tính toán trước tiên tìm được chuẩn xác địa điểm của chợ đen rồi mới cõng đồ qua, cõng hàng hoá đi lại quá mệt mỏi, thể lực của nàng vẫn kém cỏi như vậy.
Tục ngữ nói xung quanh bệnh viện có thương cơ, Lâm Ngọc Trúc ở xung quanh bệnh viện trấn trên đi một vòng, liền mò ra được một điểm chợ đen, ở trong một góc xó xỉnh không dễ thấy, còn có người trông coi.
Lâm Ngọc Trúc muốn bán đồ phải nộp lên trên 1 hào cho người trông coi, ý tứ người ta là không thể trông chừng không công cho ngươi.
Lâm Ngọc Trúc liền cực kỳ bội phục ánh mắt của nhân dân, chỗ nào cũng có thể tìm ra thương cơ.
Người trong chợ đen cũng không nhiều, toàn bộ ngõ nhỏ rất an tĩnh, cò kè mặc cả cũng là nhỏ giọng tiến hành, Lâm Ngọc Trúc cõng sọt làm cho không ít người chú ý.
Nàng không chớp mắt tìm một góc ngồi xổm xuống, trong lòng lúc này có chút bồn chồn, nàng thấy chợ đen còn không an toàn bằng nàng đi khắp