Vương Tiểu Mai lôi kéo Lâm Ngọc Trúc đi một đường, lên đến trên núi thấy không ai đi theo mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Trương Diễm Thu này đầu óc có phải là bị hỏng không, còn muốn đi theo trộn lẫn với chúng ta, cũng không nhìn lại xem lúc trước đã ầm ĩ đến thế nào, hừ.
"
Lâm Ngọc Trúc thở phì phò, bị kéo một đường, hô hấp không đều, lười phản ứng lại Vương Tiểu Mai, thật là, nàng là loại người lắc lư không định, ai cũng có thể mượn sức sao?
Thật đúng là quá coi thường nàng.
Vương Tiểu Mai cũng là thở hổn hển, lúc này dừng lại vừa thở dốc vừa quay đầu nhìn phía sau, nói: "Chắc là không đi theo chứ?"
"Ngươi chạy nhanh như vậy, nàng sao có thể đuổi kịp.
" Lâm Ngọc Trúc cảm thấy Vương Tiểu Mai có chút quá coi trọng Trương Diễm Thu, người này hiện tại ốm yếu như vậy, cũng không biết nửa năm làm việc nhà nông như thế nào liền tra tấn người thành như vậy.
Có một điều làm Lâm Ngọc Trúc cực kỳ bội phục, chính là, Vương Tiểu Mai ở trong núi đi như thế nào cũng không lạc.
Một đường này lại tiếp tục theo nàng đi quanh co lòng vòng tới ruộng củ cải đường, Lâm Ngọc Trúc nhìn rừng cây chung quanh, vẫn không thể nhớ nổi đường, nhất thời sinh ra hoài nghi đối với chỉ số thông minh của mình.
Lúc này cây củ cải đường đã lớn thêm không ít, đúng thời điểm có thể đào lên thu hoạch.
Hai người cầm cái cuốc nhỏ đào từng chút một, không còn cách nào, chỉ có cái cuốc nhỏ này thuận tiện bỏ vào sọt.
Chờ đào được tương đối, Lâm Ngọc Trúc liền không cho Vương Tiểu Mai tiếp tục đào.
Lấy đủ lượng làm trong ngày là được, đừng để bị xử lý hết nguyên ổ.
Vương Tiểu Mai có điểm này tốt, chịu nghe chỉ huy, giống bạn học tiểu Tống có tiền đồ.
Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ nàng bả vai, vui mừng nói: "Tiểu Mai đồng chí ngươi vẫn là rất có tiền đồ.
"
Vương Tiểu Mai:! !
Đem cây củ cải đường đã đào lên bỏ vào sọt chuyển đến khe suối rửa sạch bùn đất bám vào, lại cùng nhau chuyển về túp lều, sau đó lại xách theo thùng nước mà lúc trước lén mang đến từ trước, đi đến khe suối xách đầy thùng nước về.
Một phần là khi nấu đường cần dùng, một phần là sợ bất cẩn, cháy, thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa, nước là phải lấy đủ để phòng ngừa vạn nhất.
Lăn qua lộn lại như vậy vài lần, Lâm Ngọc Trúc ngồi ở trước cửa túp lều mệt đến thở hồng hộc, nói với Vương Tiểu Mai: "Tiểu Mai tỷ, tiền này ta không kiếm nữa, không kiếm nữa, mệt chết ta rồi.
"
Nghĩ tới lát nữa còn phải nấu đường liền cảm thấy trước mắt một mảnh đen nhánh.
Vương Tiểu Mai cầm dao phay thì thầm: "Bí mật của ta đều đã bị ngươi phát hiện, sao có thể dễ dàng thả ngươi đi.
"
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, bí mật nàng phát hiện nhiều lắm.
Hai người nói nói cười cười đem cây củ cải đường cắt miếng, bỏ vào trong nồi nước đun lên, củ cải đường nấu gần chín còn phải vớt ra cho vào khăn vải để vắt ra nước đường, việc này Lâm Ngọc Trúc dùng hết sức bú sữa mẹ ra cũng không bằng Vương Tiểu Mai, sức lực của muội tử này thật sự rất lớn.
Đả kích lòng tự tin không phải bình thường.
Ngươi muốn hỏi nấu đường có khó không, thật ra không khó, đến lúc sau chính là hai người thay phiên nhau ép nước đường, không có tí hàm lượng kỹ thuật gì.
Hai người giữa trưa ở lại luôn túp lều nướng bánh bột ngô đối phó qua bữa, căn bản không có thời gian về nhà chung để nấu cơm ăn.
Cây củ cải đường cho ra lượng đường không nhiều, nồi lại không lớn, một lần nấu cũng chỉ được một lớp đường bằng đáy nồi, hai người bận rộn một ngày, một thùng nhựa mười cân cùng làm ra được nửa thùng đường.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm nước đường nấu ra, chỉ có thể nói trông cậy vào cái này để phát tài to là hơi khó.
Vương Tiểu Mai vui rạo rực nhìn nửa thùng nước đường, trong mắt ánh lên ngôi sao nhỏ, đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh thu tiền vào trong túi.
Cây củ cải đường hôm nay đào lên xem như đã làm xong rồi, hai người đánh giá một chút, tính toán trước xem ngày mai đào bao nhiêu củ cải đường.
Thu dọn nồi niêu dao thớt dẹp đường hồi phủ.
Nồi niêu cùng nước đường nấu được hai người chia ra bỏ vào sọt, lại ở phía trên phủ một tầng cành khô lá rụng và quả thông nhặt trên đường, nhìn hai người giống như là đi nhặt củi trở về.
Ra khỏi núi thật đúng là gặp phải thôn phụ tò mò, vừa chào hỏi với các nàng vừa tìm hiểu xem trong sọt của các nàng là cái gì, thấy không có thứ gì tốt còn bĩu môi, rất ghét bỏ.
Lâm Ngọc Trúc cũng nhìn sọt của các nàng, một sọt nấm, còn tạm, so với các nàng thì tốt hơn một chút.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai xám xịt trở lại nhà chung, nhóm thanh niên trí thức vẫn chưa tan làm, với việc các nàng rảnh rỗi liền lên núi, vài vị nữ thanh niên trí thức ở tiền viện và hậu viện đã thành thói quen, lười đem lực chú ý đặt ở trên người hai nàng.
Sau khi hai người thuận