Đúng lúc này, thanh âm vui sướng của tiểu hệ thống vang lên bên tai: "Ký chủ có muốn tiêu năm vạn điểm cống hiến mở ra một ngày dò xét bản đồ hay không?"
Lâm Ngọc Trúc lúc này vốn từ nghèo, không có cách nào miêu tả được tâm tình của nàng.
Sau đó trước mắt sáng lên quầng sáng, bắt đầu giới thiệu bản đồ dò xét, phía dưới còn đặc biệt ghi chú, bản đồ trước mắt điều tra tất cả sinh vật và kiến trúc trong phạm vi 500m.
Lâm Ngọc Trúc mắt sáng ngời, tiêu điểm cống hiến mở ra bản đồ, liền nhìn thấy màn hình hiện ra bản đồ phạm vi 500m lấy nàng làm trung tâm, bên trên hiện lên mấy chấm di động màu đỏ, màu vàng và màu trắng, còn có mấy khối kiến trúc.
Lâm Ngọc Trúc không kịp nhìn kỹ, nhanh chóng nhìn ghi chú góc phải bên dưới bản đồ, đánh dấu chấm đỏ là con người, vội vàng quan sát xem trạm phế liệu có bao nhiêu người, trước cửa phòng đứng hai người, chắc là Tống Chí Cao cũng cha hắn.
Ngoài cửa sổ đứng một người, hẳn là để đề phòng nàng chạy trốn.
Ở cổng lớn trạm phế liệu đứng hai người hẳn là canh cửa.
Ở ngõ nhỏ bên cạnh có một chấm đỏ di chuyển qua lại không ngừng, nếu đoán không sai chắc là ra ngoài thông khí.
Này thật đúng là quá coi trọng nàng, tính ra trước sau có sáu người canh chừng, bọn họ chắc chắn Chu Nam sẽ đến như vậy? Tình báo của Tống Chí Cao không được đúng lắm nha, nếu là nữ chính thì còn có thể sẽ đến.
Trông cậy vào người khác không bằng tự cứu, Lâm Ngọc Trúc kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Đột nhiên cửa bị mở ra, Tống Chí Cao yên lặng tiến vào, cùng Lâm Ngọc Trúc bốn mắt nhìn nhau.
Tống Chí Cao vẫn giống như trước, cười thuần lương vô hại, giống một thiếu niên thiên chân vô tà đi tới, nói: "Lâm tỷ tỉnh rồi, sao không gọi ta một tiếng?"
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, có phải đã quên miệng nàng đang nhét miếng giẻ lau thối hay không.
Tầm mắt Tống Chí Cao cũng dừng ở trên miếng giẻ lau trong miệng nàng, cười xin lỗi, "Ta lấy ra cho Lâm tỷ, nhưng ngươi không được kêu nha, lúc này la to đối với ngươi không có chỗ tốt.
"
Lâm Ngọc Trúc nhận mệnh gật gật đầu.
Miếng giẻ lau thối này cuối cùng cũng được lấy ra, Lâm Ngọc Trúc thở ra một hơi dài, nhìn Tống Chí Cao vẻ mặt vô hại, nghĩ thầm thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Tống Chí Cao nhìn thế nào cũng không giống người xấu.
Quả nhiên người xấu sẽ không khắc chữ ở trên mặt.
Lâm Ngọc Trúc lúc này trong lòng có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi, cuối cùng nhàn nhạt hỏi: "Vì sao lại bắt ta?"
Ngày xưa không oán, gần đây không thù.
Tống Chí Cao rũ mắt nói: "Lâm tỷ vừa rồi không nghe được đối thoại của chúng ta sao?"
Lâm Ngọc Trúc trầm mặc một lát, lúc này trăm triệu không thể giải thích nàng cùng Chu Nam không có gì, một khi làm đối phương cảm thấy nàng không có giá trị lợi dụng, nguy hiểm sẽ nối gót tới.
Lâm Ngọc Trúc đầu óc nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên thử hỏi từ một phương diện khác: "Nghe được một ít, Lý Hướng Vãn?"
Tống Chí Cao cười cười, "Lâm tỷ lúc này còn có tâm tình hỏi Lý Hướng Vãn, xem ra là cũng có ý tứ với Chu Nam đi? Như thế nào? Ghen hắn mỗi ngày ăn cơm cùng Lý Hướng Vãn? Yên tâm, yên tâm, tâm tư của hắn tất cả đều ở chỗ ngươi, về phần Lý Hướng Vãn, chỉ là theo dõi bí mật trên người nàng thôi.
"
Không có được nhiều tin tức hữu dụng, Lâm Ngọc Trúc nghĩ hiện tại nàng hẳn là đang ở trạm phế liệu, vậy Chu Nam và Lý Hướng Vãn thường xuyên đi trạm phế liệu có liên quan gì không?
Nghĩ Tống Chí Cao trước mặt hẳn là rõ ràng nhất, "Ông lão ở trạm phế liệu đâu? Ông ấy với Chu Nam là! "
"Ai u, thế mà lại để tâm tới Chu Nam như vậy, cũng không uổng phí hắn một lòng say mê, lúc trước đối với Liễu gia tỷ tỷ hắn cũng không để bụng như vậy.
"
Lâm Ngọc Trúc! !
"A, lạc đề rồi, ông già ở trạm phế liệu này cũng không phải người bình thường, không đến toàn bộ tỉnh, nhưng mấy chợ đen ở xung quanh đây đều có người của lão, ai có thể nghĩ đến lão đại của một bang phái lớn sẽ co đầu rụt cổ ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh như vậy.
Chu Nam là cháu trai nhỏ của lão, rất thân, đừng thấy lão già đó họ Lưu, hắn họ Chu, từ nhỏ em