Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Lâm Ngọc Trúc mới phát hiện giày vải dệt thủ công trên chân đã hỏng rồi, có thể là do vừa rồi chạy hết sức, mũi giày đã há miệng, lúc chạy không chú ý, giờ nhìn lại, ừm, thấy hơi nghèo túng.
Lâm Ngọc Trúc vừa cải trang thành Mộc Đầu, vừa chú ý bản đồ, chỉ thấy trên bản đồ chấm đỏ tới tới lui lui đi lại rất nhiều lần, rồi mới lại lần nữa tụ tập ở trạm phế liệu.
Qua vài phút, mấy chấm đỏ đó lại cùng nhau rút lui.
Lâm Ngọc Trúc cải trang xong, bình tĩnh ra khỏi không gian, lợi dụng bản đồ chuyên chọn đoạn đường không người mà đi, lúc này với nàng mà nói thì nơi an toàn nhất tất nhiên là Cục Công An.
Nàng chậm rãi đi đến gần Cục Công An, phát hiện bốn phía đầu hẻm gần đó hư hư thực thực có người trông coi.
Hư hư thực thực: không rõ ràng, thật giả lẫn lộn, khiến cho có cảm giác như mơ hồ, hoặc không biết đúng hay sai.
Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ đi tới gần một chấm đỏ trong đó, từ phía bên cạnh tìm hiểu một chút, nhìn thấy nam nhân canh giữ ở kia, thật khéo, chính là vị tráng hán vừa nãy đi theo phía sau nàng.
Lâm Ngọc Trúc lùi lại vài bước, những người này thế nhưng muốn chơi trò đăng hạ hắc (*), ở đây chờ nàng.
(*)Đăng hạ hắc: bóng tối dưới ánh đèn, thời cổ đại đèn của người dân chủ yếu sử dụng bát, đĩa...!được tẩm dầu động (thực) vật rồi thắp sáng bằng bấc, khi chiếu sáng, tạo ra vùng tối dưới đèn do bị chính đèn chặn lại.
Về sau sử dụng với nghĩa bóng như sau:
1.
Mọi người thường không nhìn thấy và chú ý đến những sự việc xảy ra gần gũi với mình
2.
Các cơ quan chịu trách nhiệm chống hoạt động phi pháp tự mình thực hiện các hoạt động phi pháp, ví dụ nhân viên cơ quan chống ma t*uý tham gia vào hoạt động buôn bán ma t*uý
3.
Nơi nào càng nguy hiểm thì càng an toàn
4.
Nó cũng ám chỉ việc bí mật theo dõi người khác.
Theo mình hiểu thì Cục Công An là ánh sáng, còn mấy người đang theo dõi là bóng tối.
Triệu gia có lẽ là có nhược điểm gì đang nằm trong tay Tống gia, sẽ không nhanh như vậy bán đứng bọn họ.
Nếu nghĩ theo hướng này, mục đích bọn họ bắt nàng không cần nói cũng biết.
Chỉ cần bắt được nàng, bọn họ liền có thể tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu để chạy trốn.
Lâm Ngọc Trúc cân nhắc hồi lâu, nàng có nên dùng khuôn mặt của Mộc Đầu để mạo hiểm không? Cứ như vậy trắng trợn táo bạo đi qua trước mặt họ....
Lâm Ngọc Trúc lùi lại từng bước một, một khi bị những người này bắt được rất có thể sẽ là vạn kiếp bất phục.
Nàng còn có thể đánh cược, đánh cược thân phận của Lý Mập Mạp.
Khi đi đến gần trạm lương thực, Lâm Ngọc Trúc lại đổi về bộ dạng lúc trước, đeo đôi giày vải rách cực kỳ thê thảm xuất hiện ở trước mặt Lý Mập Mạp.
Lý Mập Mạp nhìn Lâm Ngọc Trúc thở hồng hộc có chút chật vật, kinh ngạc hỏi: "Muội tử, ngươi đây là sao vậy?"
"Ta từ trong tay Tống Chí Cao chạy thoát, bọn họ còn bắt cả Lý Hướng Vãn nữa." Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh nhìn chằm chằm Lý Mập Mạp, xem hắn phản ứng thế nào.
Nếu đối phương không biết nàng đang nói cái gì, vậy nàng chỉ có thể nhanh chóng rời đi, trước trốn đi rồi lại nghĩ biện pháp.
Chỉ thấy sắc mặt Lý Mập Mạp càng ngày càng nghiêm nghị, nhỏ giọng nói: "Ta đưa ngươi đến văn phòng công nhân ngồi đợi, yên tâm nơi này an toàn, sắp xếp tốt cho ngươi rồi ta sẽ đi tới Cục."
Hôm nay bọn họ vừa mới đào ra Triệu gia, đang vội vàng cùng Triệu gia làm cho tròn vẹn, muốn đem rắn lớn sau lưng bọn họ đào ra, không ngờ con rắn này đã không nhịn được mà rời khỏi hang.
Lý Mập Mạp vừa dẫn Lâm Ngọc Trúc đi tới phòng nghỉ cho công nhân, vừa nói: "Ngươi nói xem thẩm ta sao có thể như vậy, cô nương đã lớn như vậy rồi còn đánh, may mà ngươi linh hoạt còn biết chạy, nếu không sau này ở trước mặt hàng xóm láng giềng sao mà ngẩng đầu được, nhà ai còn đánh cô nương lớn như vậy chứ, muội trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi, ta đi tìm mẹ ngươi nói chuyện một hồi."
Đồng nghiệp của Lý Mập Mạp không hiểu ra sao nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu, vâng vâng dạ dạ co rút ngón chân vào trong giày cực kỳ xấu hổ nhỏ giọng nói: "Ca, ngươi nói chuyện với mẹ ta cho tốt, đừng chọc cho nàng thêm nóng nảy."
"Aiz, sao ngươi nhát gan thế, được, ngươi đừng lo lắng, ta đi tìm nàng." Vẻ mặt Mập Mạp tức giận không đành cảm thán, sau đó cười ha hả nói với đồng nghiệp: "Triệu ca, ngươi làm thay ta một lát, ta đi một chút sẽ quay lại, em gái ta ngươi thay ta để ý một chút."
Người được gọi là Triệu ca kia gật gật đầu, cực kỳ tốt bụng đi ra ngoài làm thay Mập Mạp.
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới nhớ ra điều gì đó, túm chặt Mập Mạp đang muốn đi ra ngoài nói: "Mập Mạp ca, ta vốn dĩ đã tới gần Cục Công An rồi, nhưng phát hiện bọn họ chờ sẵn ở xung quanh, còn có lúc ta hôn mê mới tỉnh nghe được bọn họ nói chuyện, Lý Hướng Vãn hình như là bị đại ca của Tống Chí Cao bắt."
Mập Mạp