Vương Dương còn chưa xấu hổ, Triệu Hương Lan đã xấu hổ trước.
Lý Hướng Vãn không biết ngọn nguồn sự tình, rốt cuộc bắt nàng đi không phải là Tống Chí Cao, mà là anh của hắn.
Nàng chỉ biết chính mình cùng Lâm Ngọc Trúc đều bị bắt lại.
Tống Chí Cao bắt chính là Lâm Ngọc Trúc, anh trai hắn bắt chính là nàng.
Chu Nam biến mất không thấy, trong đó tất nhiên có liên quan.
Lý Hướng Vãn nghĩ không ra, nhưng lúc trước kết nhóm nếu không phải Triệu Hương Lan liên tiếp muốn Chu Nam tới, Tống Chí Cao cũng sẽ không đi theo.
Hiện tại ngẫm lại có vẻ như là đã mưu tính tốt từ trước.
Lý Hướng Vãn đối với Triệu Hương Lan hoàn toàn không có tâm tư mượn sức, ngược lại trong lòng còn thấy phiền chán.
Sau khi Triệu Hương Lan tan tầm trở về, nhìn thấy khói bay ra từ ống khói của phòng ở hậu viện liền biết người đã trở lại.
Vội vàng rảo bước đi qua, vào nhà rồi nhìn thấy cái trán bị thương của Lý Hướng Vãn, lo lắng hỏi: "Hôm qua nghe nói, ngươi ở thị trấn gặp phải người xấu bị thương nằm viện, đây là..... bị thương ở đầu? Trời ạ, là ai làm, đối với một tiểu cô nương như ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy."
Lý Hướng Vãn hạ mắt nửa dựa vào trên giường đất, vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Là ai làm ta bị thương trong lòng ngươi không biết sao?"
Triệu Hương Lan bị câu hỏi này làm cho bối rối, sắc mặt biến đổi lớn, khó hiểu nhìn Lý Hướng Vãn nói: "Hướng Vãn, ngươi nói vậy là có ý gì? Chính ngươi đi thị trấn gặp phải người xấu có liên quan gì đến ta? Ta nếu có bản lĩnh lớn như vậy, còn để hai chị em ở tiền viện bắt nạt sao?"
Lý Hướng Vãn bình tĩnh nhìn chằm chằm Triệu Hương Lan, thấy vẻ mặt của nàng cũng không giống như đang giả vờ, trong lòng nghĩ dù nàng không tham dự trong đó, thì việc này nhiều ít cũng có vài phần do nàng ban tặng.
Trong lòng vẫn không vui như cũ.
"Về sau ngươi đừng tới chỗ ta nữa, lương thực để đâu ngươi cũng biết, tự ngươi đi lấy đi, ta sẽ không giúp ngươi lấy."
Triệu Hương Lan ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút không dám tin, dù thế nào cũng không thể ngờ được sau khi người trở về sẽ là cái kết quả như vậy, Chu Nam đến bây giờ cũng chưa trở về, trong lòng nhất thời lung tung rối loạn.
Đúng lúc này Lý Hướng Bắc xách theo gà mua từ dân làng đi vào, nhìn thấy không khí giữa hai người có chút không vui, nói với Lý Hướng Vãn trước tiên: "Ta kiếm con gà, lát nữa hầm cho ngươi."
Lý Hướng Vãn đối với Lý Hướng Bắc tâm tình cực kỳ phức tạp, đột nhiên có chút hối hận lúc trước hơi bốc đồng, nhưng cũng do dự trong việc làm lành.
Đối phó với hai chị em ở tiền viện, nàng có rất nhiều biện pháp, chỉ là không muốn dùng.
Cha đẻ của nàng là một người cha tốt, nhưng lại không phải là một người chồng tốt, trong trí nhớ của nàng, trước giờ chưa từng thấy mẹ nàng thực sự vui vẻ.
Trong công việc làm ăn bên người cha nàng những hoa hoa cỏ cỏ chưa bao giờ hết, hôm nay không phải là một người trẻ tuổi, thì ngày mai chính là nhảy ra một kẻ không đứng đắn, cả đời mẹ nàng cùng mấy đầu trâu mặt ngựa đó đấu, mỗi lần cha nàng trở về giải thích đều là do bị buộc bất đắc dĩ.
Cứ bất đắc dĩ như vậy chỉ có thể khiến phụ nữ phía sau hắn nuốt hoàng liên, cắn răng nhịn xuống.
Nàng lạnh nhạt nhìn ngần ấy năm, đối với sinh hoạt vợ chồng như vậy là sợ, là ghét.
Ngày đó lúc Đổng Mật Mật đứng ở chỗ này khóc chít chít cầu xin Lý Hướng Bắc, trong nháy mắt nàng cảm thấy chính mình thật đáng buồn giống như mẹ của nàng vậy.
Là dịu dàng hào phóng để hắn đi? Hay là nàng mặt hiền tâm đen tiến lên đi giải quyết?
Đi theo cùng, đó là nàng đang tra tấn chính mình.
Không cần suy nghĩ, ngày đó Lý Hướng Bắc đang không có tình cảm cũng phải tận tâm trợ giúp, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào có thể trơ mắt nhìn người đàn ông của mình dốc lòng chăm sóc người phụ nữ khác, lại còn là tình địch của mình.
Tiết mục như vậy nghĩ thôi đã thấy trong lòng phiền chán.
Nàng càng không muốn giả vờ làm người tốt để chấm dứt cục diện rối rắm này.
Lợi ích của Lý gia bọn họ cùng nàng có quan hệ gì, nếu nàng muốn gả cho Lý Hướng Bắc mà phải chịu đựng mấy thứ đó, vậy nàng đơn giản không cần người này, nam nhân trong thiên hạ có rất nhiều, hà tất phải treo cổ trên một cái cây.
Sau đó ở trong mưa nhìn thấy hình ảnh hai người dựa vào nhau,