"Không phải, không phải như thế, bác gái à, cháu không có!"Trần Mộc Lan dùng sức lắc đầu, liều mạng giải thích.Trước khi Ninh Hải Sinh nói ra lời muốn cưới cô ta, thì cô ta nhất định không thể làm lộ ra quan hệ giữa mình và Ninh Hải Sinh.Hơn nữa, hôm nay gặp được Dạ Tử Hiên, một người đàn ông ưu tú như vậy đã xuất hiện trước mặt cô ta, nên cô ta không muốn mất đi cơ hội này."Thành Vệ Hồng, không phải là bà muốn chúng tôi bồi thường tiền sao.
Chúng tôi không có, đòi tiền không có đòi mạng có một cái.
Chuyện của con bà vốn không phải do tôi làm!"Mã Quế Hương nhìn thấy con gái mình chịu oan ức, bà ta liền không vui.Bà ta vốn đã bị oan, không ngờ Thành Vệ Hồng lại cắn chặt bà ta không nhả."Hừ, không biết xấu hổ, nhìn thử dấu vết trên cổ bà đi, lại nói là mình tự làm hả!"Thành Vệ Hồng khinh bỉ nói.Không phải bà ta làm, vậy thì là ai làm.Trên cổ Lữ Nhã Hạm nhà người ta, máu ứ đọng thành một vòng dấu tay, nhưng còn Mã Quế Hương thì lại là dấu hôn.
Đều là phụ nữ đã kết hôn nhiều năm, ai mà còn không biết loại chuyện xảy ra sau cái dấu vết đó chứ?"Tôi nghĩ, chắc hẳn là bà chưa được thỏa mãn dục vọng, sau đó nhắm trúng con trai tôi đang đi dạo ở bờ sông.
Con tôi không muốn xảy ra quan hệ với bà già như bà, nên bà mới tức giận, sau đó đoạt được cái xẻng trong tay bé Hạm nghe thấy động tĩnh chạy qua xem có chuyện gì, rồi đả thương con tôi!"Mã Quế Hương nghe được những lời không biết xấu hổ của Thành Vệ Hồng, tức giận tới mức muốn trợn ngược mắt.Bà ta quả thực không biết, sao mà Thành Vệ Hồng lại có thể không biết xấu hổ như vậy.Rõ ràng chuyện này là do chính con bé Lữ Nhã Hạm chết tiệt kia làm, vì sao Thành Vệ Hồng lại cứ cắn chặt bà ta không nhả cơ chứ?"Hu hu hu, bác Trương à, cầu xin bác buông tha cho hai mẹ con chúng cháu có được không.
Chúng cháu thật sự không làm việc này.
Bây giờ anh Cẩu Tử còn chưa tỉnh lại, đợi anh ấy tỉnh thì chân tướng chuyện này sẽ rõ ràng.
Cầu xin bác đừng làm bại hoại thanh danh hai mẹ con cháu lúc này được không?"Trần Mộc Lan lôi kéo cánh tay Thành Vệ Hồng, khóc lóc cầu