"Bé Hạm, bé Hạm làm sao vậy?"Bác Cố nhìn Lữ Nhã Hạm ngồi co quắp dưới đất, trên mặt không còn chút máu thì cẩn thận xem xét một phen.
Sau khi xác định trên người cô chỉ có dấu vết bị bóp cổ, thì trong lòng bà mới thoáng yên tâm.Nhưng khi nhìn thấy Nhị Cẩu Tử không rõ sống chết nằm dưới đất, lòng bà lại co thắt lại."Bác, hu hu hu..."Lữ Nhã Hạm bổ nhào vào trong lòng bác Cố, khóc rống lên.Lúc trước, mỗi khi cô bị Nhị Cẩu Tử tra tấn, đều là bác Cố chăm sóc cô, ngay cả đoạn thời gian cuối cùng, cô có thể chạy thoát khỏi tay Nhị Cẩu Tử cũng là nhờ có bác Cố âm thầm ra tay trợ giúp."Bé Hạm, làm sao vậy, cháu nói chuyện đi được không, đừng khóc nữa?"Bác Cố liếc nhìn Mã Quế Hương đang cầm cái xẻng, vỗ nhẹ sau lưng Lữ Nhã Hạm hai cái trấn an."Bé Hạm, cháu đừng khóc nữa, cháu còn chưa nói cho chúng tôi biết là đã xảy ra chuyện gì đâu?"Dương Chiêu Đệ nhìn Lữ Nhã Hạm khóc trong lòng dâu cả nhà họ Từ thì đau lòng nói.Cha mẹ bé Hạm đã qua đời từ khi nó còn nhỏ, cho nên con bé đã sớm phải ra kiếm công điểm để nuôi sống bản thân, cho dù lương thực trong nhà không đủ ăn thì cũng sẽ tự mình nghĩ cách.
Một đứa nhỏ như vậy khiến cho bọn họ vô cùng đau lòng.Nghĩ tới đây, Dương Chiêu Đệ hung tợn liếc nhìn Mã Quế Hương một cái."Không phải tôi, không phải tôi, là, là nó, là nó!"Mã Quế Hương cuống quít ném cái xẻng trong tay, chỉ vào Lữ Nhã Hạm lắp bắp nói.Tại sao có thể như vậy, bà ta không phải hung thủ, hung thủ là Lữ Nhã Hạm mà."Bác!"Lữ Nhã Hạm ngẩng đầu, sợ hãi khẽ liếc nhìn Mã Quế Hương.
Bác Cố thấy vậy thì thương tiếc, khẽ vuốt đỉnh đầu cô hai cái, an ủi nói,."Bé Hạm, không phải sợ, cháu thấy cái gì thì cứ nói bác nghe, bác sẽ làm chủ cho cháu!"Bác Cố không tin Lữ Nhã Hạm là hung thủ.
Ngày thường bé Hạm ngay cả gà cũng không dám giết, làm sao