Khi Dạ Tử Hiên nhìn thấy nơi mình tới, anh mới phát hiện, bản thân trong vô thức đã đi tới nhà cô gái nhỏ kia.Nhìn ánh đèn màu cam, không biết vì sao, lòng Dạ Tử Hiên đã bình tĩnh lại.Anh cứ đứng lẳng lặng như vậy trong sân nhà Lữ Nhã Hạm, cảm thụ thời khắc ấm áp này."Các ngươi nói cái gì cơ?"Lúc Lữ Nhã Hạm nghe thấy bảo có đàn ông đứng trong sân nhà, cô đã vô cùng lo lắng.Hiện tại thời gian đã không còn sớm, còn có chuyện gì khiến người ta lo lắng hơn việc trong sân có một người đàn ông hay không?"Chít chít chít!""Những gì ngươi hỏi, chúng ta đều đã trả lời hết rồi.
Có phải ngươi cũng nên thả Tiểu Hôi ra rồi không?"Một con chuột màu trắng trên mặt đất kêu chít chít, nhưng Lữ Nhã Hạm lại làm như không nghe thấy.Cô không ngờ bản thân có thể nghe hiểu được tiếng động vật, nhưng đã có khả năng như thế, vậy là sau này cô có thể lên núi săn thú rồi không?Như vậy cô cũng có thể kiếm chút tiền, về chuyện có đàn ông đứng trong sân đã bị Lữ Nhã Hạm quẳng ra sau đầu.Cô cứ ngồi yên ở nơi đó, tự hỏi con đường mà bản thân phải đi sau này."Rầm rầm rầm!"Nhìn Lữ Nhã Hạm ngồi ở đó một lúc lâu không nhúc nhích, không biết sao Dạ Tử Hiên có xúc động muốn lên gõ cửa.Khi tay anh đập vào cửa, anh mới kịp nhận ra bản thân vừa làm cái gì."Ai đấy?"Lữ Nhã Hạm nghe được tiếng đập cửa, vội vàng đứng lên hô to với ngoài sân.Nhưng Dạ Tử Hiên nghe được lại nhíu mày, bởi vì anh nghe ra sự khẩn trương của cô gái nhỏ ở trong phòng."Là tôi!"Giọng nói trầm thấp của Dạ Tử Hiên vang lên ngoài cửa, biểu cảm phòng bị của Lữ Nhã Hạm lập tức giãn ra.Cô mở cửa, nhìn Dạ Tử Hiên đứng bên ngoài, trong mắt có chút nghi hoặc."Sao anh lại tới vào lúc này, có chuyện gì không?"Trên mặt Dạ Tử Hiên nhất thời hiện đầy mây đỏ, chỉ là do anh có một làn da quá đen, nên không nhìn ra được."Tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi đã thông báo với người nhà, ngày