Đứa nhỏ đối với hoàn cảnh bên ngoài vô cùng nhạy cảm, ở trong ‘sự đối đãi bằng con mắt khác’ của một số người ở viện gia chúc rốt cục cũng hiểu được một số chuyện của người lớn.Thế là hai ngày gần đây cậu liền không còn đòi cha, ăn cơm cũng ngoan ngoãn ăn, chỉ ăn đồ ăn phía trước mình, ăn xong sẽ còn hỗ trợ thu dọn bát đũa.
Dáng vẻ cẩn thận dè dặt này quả thực khiến Kiều Trà Trà vô cùng khó chịu.Phải nhanh một chút, mau mau đi Miên Sơn.Kiều Trà Trà cố nén chua sót nơi mũi, nghĩ như vậy.Hôm nay chị dâu cả Kiều bởi vì lấy nguyên nhân đứa con trai út bị sốt xin phép nghỉ ở nhà, nhìn thấy mẹ con Kiều Trà Trà trở về, mau lấy đồ ăn trong tủ ra, để trên mặt bàn nói: "Mau ăn mau ăn, bởi vì em chưa trở về, Hoành Hoành ngay cả cơm cũng không chịu ăn.
Đứa nhỏ này, cứ ngồi ở bên bục cửa, có gọi cũng gọi không được, kéo cũng không nhúc nhích."Kiều Trà Trà xoa xoa tóc của con trai, nói: "Tính tình nó bướng bỉnh, làm phiền chị dâu."Chị dâu cả Kiều khoát khoát tay, cầm lấy hộp giấy bắt đầu dán: "Khách khí cái gì, chị đây nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Hoành Hoành ngoan mà, không khiến người ta bận tâm chút nào."Lời này là thật, cả một buổi sáng ngồi ở cạnh cửa, không khóc không ầm ĩ cũng không chạy lung tung, ngay cả nhà vệ sinh cũng không đi.Kiều Trà Trà lấy bát đũa, ngồi xuống lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Phong đỡ hơn chút nào không chị?"Tiểu Phong chính là đứa con trai út của chị dâu cả Kiều, bốn tuổi, nhìn gầy yếu, dáng vẻ không khác gì Hoành Hoành ba tuổi.
Chị ấy còn có một đứa con trai lớn gần mười tuổi và đứa con gái sắp tám tuổi, áp lực nặng đến mức tháng nào cũng căn dặn anh cả Kiều đi bệnh viện nhận áo mưa.Trong nhà chỉ lớn như vậy, hai người kiếm được từng ấy tiền, nơi nào còn dám sinh đứa nhỏ.Chị dâu cả Kiều dừng tay lại, cười cười nói: "Buổi sáng lúc ấy sốt rất cao, uống thuốc hạ sốt Đại Muội cho, lúc này đã đỡ hơn rất nhiều.""Chị cả tới rồi, vậy là tốt rồi." Kiều Trà Trà gắp miếng thịt cá thật mỏng bên trên lớp xương bỏ vào trong chén của con trai, nghĩ thầm cá trên