Cô khống chế lại ánh mắt và biểu cảm của mình, cực lực bày ra dáng vẻ mờ mịt ngây thơ, nói: "Anh đây là có ý gì?"Trương Tây Hoa thẳng tắp sống lưng: "Tiền em lấy dùng trước đi, em không nói anh cũng biết."Tiếp đó anh ta dường như tận tình khuyên bảo, thuyết phục: "Ai nha, Tiểu Kiều à, em là phụ nữ, có việc đừng cứ tự gánh vác một mình.
Anh ở đây, hai ta là quan hệ như thế nào, anh còn có thể làm em khó xử sao?"Kiều Trà Trà trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc kiểu "anh đã biết rồi sao", vừa cười khổ, "mạnh miệng" nói: "Không có chuyện gì, anh mau cất tiền lại đi, một mình tôi có thể giải quyết."Trương Tây Hoa thở dài: "Đừng cậy mạnh như thế, chị dâu em đã nói cho anh biết chuyện của em rồi.
Em muốn mua một công việc đúng không? Công việc hiện tại khó tìm, đã có người chịu bán ra ngoài thì mau chóng nắm bắt.
Còn nữa, chuyện nhà em em cũng đừng lo lắng, anh đây.” Anh ta nói xong cười ha ha, "Em nghĩ là cũng biết, anh rất quan tâm đến em, em.
.
."Anh ta nói xong quan sát trái phải, thấy bên cạnh không có ai, đột nhiên tiến về phía Kiều Trà Trà một bước, con mắt không chút kiêng kỵ rơi trên người cô: "Ninh Du cũng đã như vậy, em mang theo đứa trẻ còn có thể về nhà ngoại sao, cái này có bao nhiêu khổ cực, dứt khoát.
.
."Trương Tây Hoa muốn nói dứt khoát theo anh, nhưng lại sợ dọa người bỏ chạy.Thế là liền đổi lời, nói: "Dứt khoát ở nhà anh, em yên tâm, căn nhà này là trong xưởng phân cho mẹ anh, còn để trống."Bởi vì quan hệ của cậu anh ta, trong nhà xây thêm một căn nhà, nhà kia cách chỗ anh ta ở cực kì gần.
Trương Tây Hoa vẫn có chút tính toán trước, trong lòng biết mình phải chầm chậm mưu toan, lỡ như dọa người ta chạy thì làm thế nào?Anh ta cảm thấy Kiều Trà Trà thật là thú vị, cô gái này cho dù chỉ vào mặt mắng bạn cũng không khiến bạn tức giận nổi.Thật sự đừng nói, dù cho cô đem theo con tái giá, anh ta cũng nguyện ý