Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng.
Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu.
Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại.
Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia.
Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia.
Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức.
Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút.
Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu trước kia liền biến thành một tiểu quả phụ có tiếng ở trong thôn.
Tiểu quả phụ mệnh không tốt, thanh danh