Chờ đến khi người dân trong thôn đã giải tán, Sở Uyển mới đi về nhà chồng, vào trong phòng, vừa vào trong phòng liền nhìn thấy mẹ chồng sắc mặc xanh mét ngồi ở trong.Trần Tú Nga không ra cửa, vẫn luôn ở trong nhà.
Hơn nữa nhà của doanh trưởng Cố ở cuối thôn, vì vậy bà ta căn bản không nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí về con dâu.Con dâu gả vào Nhiếp gia đã một năm, tuy rằng thỉnh thoảng con dâu có về nhà mẹ đẻ, chỉ là ngẫu nhiên về một, hai lần mà thôi thì Trần Tú Nga vẫn bất mãn đối với con dâu.Cô ta về nhà mẹ đẻ làm cái gì? Lại không đòi tiền nhà mẹ đẻ, tiêu phí tiền đi lại!Lại nói, cô ta về nhà mẹ đẻ, vậy việc trong nhà ai sẽ làm?“Nhanh chóng đem quần áo đi giặt sạch, sau đó rửa chén đũa bẩn đi”.
Trần Tú Nga phân phó con dâu , “ Việc trong nhà bị dồn lại một ngày như vậy, liền biết cô là loại lười biếng”.Sở Uyển ngoan ngoãn, mềm yếu, sẽ không cãi lại lời nói của bà ta, nhưng cô không phải là một người nhận mệnh.Trước kia, cô nguyện ý ở lại nhà chồng, cũng nguyện ý hỗ trợ làm việc, là muốn cảm ơn bố chống đã chiếu cố cho cô khi cô vừa mới xuống nông thôn.
Cô