Sở Uyển từ khi sinh ra đã xinh đẹp, cô có một khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mặc dù hiện tại trời đã tối đen, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, ai cũng có thể dễ dàng bị cô làm cho phải chú ý.
Trần Tú Nga giọng nói âm dương quái khí cất tiếng: “Trong nhà tôi không nuôi được thanh niên trí thức đến từ trong thanh phố, đã là quả phụ mà vẫn còn nghĩ mình là người thành phố a.
Tôi nói cho cô nghe, phân gia, ngày mai liền phân gia”.
Lão Nhiếp vẫn luôn không lên tiếng, ông ta thấy những Sở Uyển làm hai ngày nay chính là thái quá, cần phải bị gõ cho tốt.
Sở Uyển kiềm chế vui sướng ở đáy lòng, dùng kỹ thuật diễn của Uông Mỹ Như, liền kinh ngạc nói : “Phân gia?”Trần Tú Nga liếc nhìn Sở Uyển một cái, đáy lòng bà ta càng thêm tự tin.
Mặc dù Sở Uyển ngày thường chưa từng làm gì quá đáng làm cho bà ta oán giận, nhưng ở trong thôn cô ta bị mọi người coi khinh, nói này nói kia đủ loại nhàn thoại, bà ta không có khả năng không thèm để ý, không biết.
Người nhà mẹ đẻ của Sở Uyển chính là không dựa vào được, bên đó không chỉ không đón cô ta trở về, mà căn bản không muốn tới cửa Nhiếp gia đòi lại công đạo cho cô ta.
Sở Uyển khẳng định rất sợ bị phân gia, một phụ nữ xinh đẹp, da thịt non mịn như vậy, chỉ có một mình sẽ khiến cho khối kẻ ngứa ngáy, tính toán.
Như vậy thì làm sao có thể sống thoải mái được, làm sao cô ta dám sống một mình?Tiểu quả phụ yếu đuối, dễ bị khi dễ, lá gan lại nhỏ như vậy, bà ta khẳng định Sở Uyển không dàm sống một mình.
Một khi