Bà không biết về Sở Uyển, nhưng Cố Kiêu lại để ý đến cô, vì vậy mà bà muốn đi thăm dò tình huống!Rốt cuộc ở trong lòng bà lão Mạc, thì tiểu quả phụ chính là người mà con nuôi của mình Cố Kiêu coi trọng.
Không đúng, gọi tiểu quả phụ không dễ nghe, nên gọi là nữ đồng chí.
Nữ đồng chí này nhân phẩm rốt cuộc đến tột cùng như thế nào, bà muốn đến hỏi thăm rõ ràng!Bà Mạc vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân đi như bay, đi đi một hồi mới nhớ ra, phía sau mình còn có bốn cái chân ngắn theo đuôi, vì vậy lại cố tình bước chậm lại.
Thanh Thanh mệt đến thở hồng hộc, ngẩng khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của mình lên hỏi anh trai : “Anh trai, ba ba bảo, bà nội thân thể không tốt a!”Tuổi tuổi mệt đến thở hồng hộc, ngưỡng bụ bẫm khuôn mặt nhỏ đối an năm nói: “Ca ca, ba ba nói nãi nãi thân thể không hảo oa.
”An Năm vẫn giống như ngày thường, chỉ trầm mặc, không nói gì.
Ba ba nói bà nội thân thể không tốt, dặn dò bọn họ khi ở cùng bà không được nghịch ngợm.
Nhưng hiện tại cậu nhìn thấy, bà nội so với Thanh Thanh còn khoẻ hơn nhiều.
Bà Mạc dừng lại chờ hai đứa nhỏ, gọi bọn chúng chạy nhanh đến chỗ mình, ánh mắt vừa quét ngang qua liền nhìn thấy Tưởng Thu Nguyệt đang xanh mặt đi tới.
“Chủ nhiệm Tưởng!” Bà Mạc vẫy tay, “Làm sao lại tức giận thành như vậy!”Bà Mạc lớn tuổi hơn Trần Tú Nga, đều không đọc qua sách vở gì, nhưng so sánh với những người trẻ tuổi thì bà