Sở Uyển đi đến trước mặt Trần Tú Nga, nói: “Là các người nói muốn phân gia.”
Trần Tú Nga há miệng, sau một lúc lâu không nói được một lời.
Chồng bà ta vẫn luôn giữ mặt mũi, hiện tại sao có thể nói ra, bọn họ chỉ là tuỳ tiện muốn hù doạ tiểu quả phụ mà thôi?
Sở Uyển còn nói thêm: “Hai ngày nay, con chính là phát sốt, không có sức lực nấu cơm”.
Tiếng nói của Sở Uyển rất ôn nhu, cô đang đứng ở phía của kẻ yếu, vô tội mà nói ra những lời này.
Lúc này người dân trong thôn mới hiểu rõ lý do vì sao hai vợ chồng già Nhϊếp gia lại gây sự muốn phân gia.
Chỉ là bởi vì con dâu phát sốt không có cách nào nấu cơm, liền muốn đem người ta đuổi ra ngoài?
Trần Tú Nga mặt già đỏ lên: “Cô nói cô phát sốt là phát sốt sao?’
Hay thật, nói sốt liền sốt sao? Ai tin được?
“Tôi có thể chứng minh, đồng chí Sở thân thể không khoẻ.” Tưởng Thu Nguyệt đứng ra, “Hôm trước, tôi thấy lúc cô ây đi về thôn, sắc mặt so với ngày thường khó coi hơn nhiều. Ngày thường tôi cũng không tiếp xúc nhiều với cô ấy còn nhìn ra được cô ấy đang phát sốt, vậy mà mấy người là người nhà chồng của cô ấy lại không nhìn ra được sao?”
Hôm Sở Uyển phát sốt nằm mơ một giấc mở làm tỉnh bản thân kia, chính là
hôm từ nhà mẹ đẻ trở về.
Dọc theo đường đi, cô gặp rất nhiều người dân trong thôn, có người nói bộ dáng của cô trông quá nhu nhược, yếu đuối, chỉ cần gió thổi có thể ngã, bọn họ còn nói, bộ dạng này của cô quá đen đủi…
Hiện tại, những người nhìn thấy Sở Uyển ngày đó, liền sôi nổi lên tiếng.
“Hôm đó tôi nhìn thấy quả phụ Sở trở về, cảm thấy cô ấy không giống như bình thường”.
“Mội quả phụ Sở tái nhợt, trên mặt đỏ đến khác thường”.
“Thanh niên trí thức Sở hàng ngày gặp thanh niên trí thức bọn tôi đều chào hỏi, nhưng ngày đó cô ấy không như vậy, khẳng định thân thể không thoải mái”.
Thẳng đến lúc này, Cố Kiêu mới hiểu được, cái ngày Sở Uyển “bò giường” của hắn, bộ dáng nhu nhược như vậy chính là do thân thể không được khoẻ.
Nhưng mặc dù không khoẻ như vậy, cô ấy vẫn cứ đem hết sức lực mình có, từng bước một rời khỏi nhà hắn.
Sở Uyển cũng không phải một người không hề có tâm nhãn, tâm nhãn của cô là dùng để bảo vệ bản thân mình.