Tôn Tú Lan thấy Cố Trường Kiện chất vấn mình, nhanh chóng tỏ ra uỷ khuất nói: “Ba bọn nhỏ, tôi lúc nào lừa gạt mình chưa? Linh Linh không thích ăn bánh hạch đào, tôi có hỏi một lần, vì vậy lần sau không dám đưa cho con bé loại nó không thích ăn.
Còn về việc quần áo, giày thì vì hai đứa tuổi gần bằng nhau, cùng nhau thay đổi quần áo thì có sao đâu.
Tôi nghĩ, làm như vậy thì hai chị em sẽ thân mật hơn một chút.
Linh Linh cũng có thể mặc quần áo của Á Á.
Nhưng ai biết, Cố Linh lại ghét bỏ Á Á.
Đúng thôi, tôi đến từ nông thôn, Linh Linh có phải vì vậy mà không thích tôi đúng không? Cho nên con bé mới làm như vậy?”Bà ta nói xong, lại tiếp tục khóc.Bà ta giải thích như vậy, thật ra cũng có chút hợp lý, làm cho Cố Trường Kiện lại muốn phát tác với Cố Linh.
Cố Linh cười lạnh, nói : “Cố Á có thể tiêu hết số tiền kiếm được, hơn nữa con bé còn được mẹ lấy từ tiên lương của ba ra cho tiền tiêu vặt.
Mẹ tưởng con không biết sao? Tiền lương của con thì mẹ ba lần bẩy lượt dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa đi, con còn muốn nghe mẹ giải thích như